CHƯƠNG 1357
“Đương nhiên…” Hoắc Đình Phong đáp lại, sau đó rời đi, lên tầng, bóng dáng trực tiếp biến mất.
Đứng ở đó, Trần Vu Nhất lại hút thêm vài điếu, mặt đất lập tức có thêm một đống đầu thuốc, ở trong sắc đêm còn lập lòe ánh lửa.
Sau đó, ánh lửa càng lúc càng yếu, càng lúc càng lay lắt, một cơn gió nhỏ thổi qua, cuối cùng trở nên đen tối, giống như trái tim của anh ta lúc này.
Trần Vu Nhất đứng ở dưới tòa nhà cả một đêm, sáng sớm mới rời đi, hai chân tê dại, rút gân, trán cũng nóng, rõ ràng là đã bị cảm.
Nhưng đối với anh ta của lúc này mà nói, chút đau đớn trên cơ thể đâu tính là gì? Đau đớn ở mặt tinh thần đã cắn xé cả người anh ta nên đâu quan tâm tới cơ thể?
Đần độn là hình ảnh khắc họa rõ nét nhất về anh ta của giờ phút này.
Khi chiếc xe lái về nhà họ Trần, anh ta cũng ngất đi, dọa cho Cát Mỹ Ngọc lập tức gọi bác sĩ, kêu người giúp việc đưa anh ta lên tầng.
Tiêm, uống thuốc, Trần Vu Nhất dần dần tỉnh lại, Cát Mỹ Ngọc vẫn đang chăm sóc, anh ta luôn không hay bị bệnh, lớn như vậy rồi mới sốt lần thứ ba.
Trần Vu Nhất ôm lấy Cát Mỹ Ngọc, giống như đứa trẻ ba tuổi mất đi món đồ chơi yêu thích nhất mà khóc, từ đầu tới cuối chỉ nói một câu: “Mẹ, con khó chịu, con và cô ấy, không thể nào nữa rồi, từ nay về sau…”
Vỗ vai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/2014369/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.