Chương trước
Chương sau
Mảnh đất này liên quan đến lợi ích của doanh nghiệp Cố thị, ngay cả các thành viên hội đồng quản trị hẳn cũng rất rõ rằng chỉ có công ty tốt thì bọn họ mới sẽ tốt. Con người cũng là ích kỷ, cũng sẽ không từ một thủ đoạn nào vì lợi ích của mình. Vì vậy, cho dù Triệu Khiết Vũ có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thuyết phục được hội đồng quản trị. Trừ khi bà ta sẵn lòng lấy ra hết tất cả tài sản của mình, nhưng chuyện này làm sao có thể chứ? Có nhiều thành viên hội đồng quản trị như thế, làm sao có thể chia đều được chứ? Sau khi lấy cả gia tài ra thì Triệu Khiết Vũ đúng là cùng đường bí lối.
Tuy nhiên…
Dù cô tính toán cẩn thận, cũng không khiến Hạ Ngôn phải thiệt thòi quá nhiều, mảnh đất đó là báu vật đối với doanh nghiệp Cố thị, nhưng đối với doanh nghiệp Hạ thị mà nói thì đó chẳng qua là một mảnh đất bình thường, bán với giá một nửa cũng không phải là khoản lỗ lớn, chỉ là thấp hơn giá trị trường một chút mà thôi.
Không còn cách nào khác…
Mặc dù phải mưu tính Triệu Khiết Vũ, nhưng doanh nghiệp Cố thị là của bố cô, cho dù phải mưu tính như thế nào thì cô cũng không thể mưu tính cả doanh nghiệp Cố thị, ngay cả khi phải kéo Triệu Khiết Vũ xuống ngựa thì cô cũng phải nâng công ty lên.
Để công ty phát triển thịnh vượng như lúc bố còn ở đây, tất cả những thứ này cũng có thể làm được khi rước bố về!
Một lúc sau, người làm đã mang bản hợp đồng đến đây.
Sau khi Hạ Ngôn nhìn lướt qua thì trực tiếp dùng bút ký tên vào, sau đó đóng mộc riêng lên rồi đưa cho Cố Tích Niên: “Thứ cô muốn, ký tên vào đi.”
“Cảm ơn.” Nhận lấy bản hợp đồng, Tích Niên liếc nhìn một cái và phát hiện có điều không đúng. Cô cau mày: “Mức giá này còn thấp hơn mức giá mà chúng ta đã thương lượng ban đầu.”
“Đây là lòng thành của tôi.”
Cô chỉ giảm mức giá còn một nửa mà thôi, nhưng không ngờ Hạ Ngôn lại giảm thêm một nửa trên mức giá đó, tương đương với một phần tư mức giá ban đầu! Nếu cắt giảm một nửa thì Hạ Ngôn cũng không phải tổn thất quá lớn, nhưng bây giờ trên cơ bản chính là lỗ to rồi!
“Ha ha, tôi đúng là được yêu thương mà lo sợ.”
“Cô không cần phải thế.”
“Ha…” Tích Niên khẽ cười một tiếng, vì anh cũng đã lấy ra được thì cô đương nhiên sẽ không khách sáo nhận lấy, dù sao thì đồ miễn phí chắc chắn phải lấy mà, đây cũng là tốt cho công ty nhà họ, cho nên mặt dày một chút cũng không sao.
Rồng bay phượng múa ký tên vào, bản hợp đồng đạt được thỏa thuận, lấy được bản hợp đồng này, trên cơ bản tương đương với việc cô đã chiến thắng trong trận chiến với Triệu Khiết Vũ này.

Nếu muốn kéo Triệu Khiết Vũ xuống ngựa thì phải dựa vào bản hợp đồng này.
Bố…
Cô sẽ nhanh chóng có thể tìm được bố rồi, chỉ cần kéo Triệu Khiết Vũ ra khỏi vị trí Tổng giám đốc đại diện này thì bà ta không thể nào ngồi vững được nữa, không thể không thả bố ra.
Thời gian hẹn trước luôn đến rất nhanh.
Hôm nay là cuối tuần, Ly Minh đưa Tiểu Hoại đến công viên giải trí, còn cô thì đã mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp tươm tất, lên đường đến chiến trường đã chờ đợi rất lâu đó.
Cô đã không thể kìm nén được cơn phấn khích của mình, sẽ nhanh thôi, sắp thắng rồi, mọi sự cố gắng trong năm năm qua cũng không sao cả, miễn là có thể thành công.
Cô vẫn luôn cố gắn vì ước mơ, thứ nhất là Hạ Ngôn, thứ hai là xử sạch Triệu Khiết Vũ, giành lại công ty và tìm bố về! Hôm nay cô sắp hoàn thành một trong số đó rồi, càng ngày càng đến gần ước mơ rồi, nhìn thấy chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì có thể đạt đến đó rồi!
Buổi sáng là cuộc họp, còn buổi trưa là cuộc họp báo.
Cho dù cái kết là tốt hay là xấu thì cuộc họp thảo luận này cũng phải thông báo thiên hạ.
Doanh nghiệp Cố thị hôm nay rất ồn ào, dường như các nhân viên cũng đã ngửi thấy cơn mưa gió rung chuyển, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Và trong phòng họp đó, một chiếc bàn họp rộng lớn đã chiếm lấy một nửa căn phòng, trông giống như lần trước, nhưng lại có chút khác, ở hai phía của chiếc bàn họp lần này cũng có đặt chỗ ngồi.
Lần này Tích Niên một mình đến đây, nhưng khí thế của cô không hề thua kém bất kỳ ai, trên tay cầm chiếc cặp đựng giấy tờ, vào khoảnh khắc đẩy cửa đi vào.
Tất cả các thành viên hội đồng quản trị cũng nhìn về phía cô.
Khuôn mặt nghiêm túc đó của Tích Niên ngay lập tức trở nên hiền hòa, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng.” Đôi mắt nhìn về vị trí phía trước nhất của chiếc bàn họp, Triệu Khiết Vũ ngồi ở đó với khuôn mặt cứng đờ. Chết lặng nhìn Cố Tích Niên.
Cô lễ phép cười với Triệu Khiết Vũ, nụ cười đó ngọt ngào biết bao nhiêu, như thể đã ăn mật ong vậy: “Mẹ, chào buổi sáng.”
Triệu Khiết Vũ hơi khinh thường quay đầu đi, nhưng vì sĩ diện nên cũng chỉ đành tùy ý qua loa một tiếng: “Chào, buổi, sáng!”

“Khí sắc của mẹ trông không tốt lắm nhỉ? Có phải không được khỏe không?”
Đôi mắt của Triệu Khiết Vũ trở nên sắc bén, nhìn thấy con khốn như cô, bà ta làm sao còn có thể thoải mái chứ? Chỉ là hiện đang có một đám thành viên hội đồng quản trị ở đây nên bà ta không thể nói như vậy mà thôi, chỉ đành lạnh lùng gật đầu.
Cố Tích Niên ngồi vào ghế ở đầu bên kia của bàn họp: “Mấy ngày nay, các thành viên hội đồng quản trị suy nghĩ như thế nào rồi?”
Triệu Khiết Vũ căng thẳng đến siết chặt nắm đấm.
“Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Triệu của chúng ta vẫn rất tốt, loại chuyện lớn này thực sự không phải việc có thể suy nghĩ thấu đáo trong hai ba ngày, quá gấp gáp, quá vội vàng rồi.” Lời nói của Lưu Bính khiến Triệu Khiết Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi lại cảm thấy chuyện này không có gì phải khó xử cả, cũng đã năm năm rồi, chẳng lẽ thời gian vẫn không đủ sao? Không cần phải chờ đợi thêm nữa. Doanh nghiệp Cố thị của chúng ta cũng không thể chờ đợi được nữa, Tiểu Lưu, cậu cũng không muốn tán gia bại sản cùng với công ty chứ đúng không.” Lời nói của ông nội Vương rất chuẩn xác.
Lưu Bính không lên tiếng.
Triệu Khiết Vũ cau mày: “Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, thực ra tôi không có hứng thú với vị trí Tổng giám đốc, chỉ là ông Cố nhờ vả nên tôi mới buộc phải thay ông Cố giải quyết mọi việc của công ty. Ông Cố giao một trọng trách như vậy cho tôi, tôi thực sự không thể phụ sự phó thác quan trọng của ông Cố!”
“Mẹ đây là đang nói gì vậy? Sự phó thác quan trọng của bố con à? E rằng bố con hiện giờ đang bị mẹ giấu đi rồi.” Tích Niên cười nói, ngày hôm đó cũng đã vạch trần ra hết rồi, còn có chuyện gì để nói nữa chứ. Chỉ là đã đoán trước được Triệu Khiết Vũ sẽ giả vờ đáng thương để lấy sự đồng cảm, đáng chết!
“Cô đừng vu oan cho tôi!” Triệu Khiết Vũ trợn trừng mắt.
Chị Trương vỗ bàn: “Này, tôi thấy không có gì đáng để thảo luận cả, cuộc họp này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Mau chóng đánh nhanh thắng nhanh là được rồi. Tổng giám đốc Triệu, vì bà cũng đã nói bà hoàn toàn không có ý định làm Tổng giám đốc, vậy thì đừng làm nữa.”
“Cô đây là có ý gì? Các người ở đây có vài người cũng là anh em đã cùng ông Cố cùng nhau ra sức xây dựng giang sơn, nói ra loại chuyện này, chẳng lẽ không sợ gặp quả báo sao? Các người xứng đáng với sự phó thác quan trọng của ông Cố sao?” Triệu Khiết Vũ tức giận nói.
Chú Hoàng mặt đầy râu ria chính là một trong những người dốc sức làm việc cùng với bố, ông ấy điềm tĩnh nói: “Chính vì không muốn phụ sự ủy thác quan trọng của Tổng giám đốc Cố nên mới đưa ra một quyết định như vậy. Cô Cố là con gái của Tổng giám đốc Cố, đương nhiên có tư cách thay Tổng giám đốc Cố giải quyết mọi chuyện của công ty. Tôi nghĩ cho dù Tổng giám đốc Cố có ở đây ngay bây giờ thì ông ấy cũng sẽ gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì mối quan hệ huyết thống là không thể xóa nhòa. Công ty trước giờ cũng là phải truyền cho con cái, Tổng giám đốc Triệu, bà là vợ thì không phải sớm muộn gì cũng phải nhường chỗ sao?”
Triệu Khiết Vũ siết chặt nắm đấm.
Lưu Bính nói: “Cho dù là vậy, cho dù là vậy, nhưng cô nhóc này chỉ là một đứa trẻ còn hôi mùi sữa mà thôi, có thể làm được gì chứ? Có thể làm được cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.