Cố Tích Niên cau chặt mày, đẩy anh ra: “Tôi còn tưởng người như Tổng giám đốc Hạ chỉ sẽ đến những chỗ như quán bar hay hộp đêm, tìm những cô gái để cùng nhau uống rượu. Không ngờ anh lại đến Izakaya.”
Dứt lời, Tích Niên ngồi xuống chỗ đối diện anh, vừa ngồi xuống thì cô lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, bên dưới chỗ ngồi còn có chút nóng, cảm giác như có ai đó từng ngồi ở đây rồi rời đi vậy, và một số thứ bày ra trên bàn cũng giống như có dấu vết của một người phụ nữ vừa ở đây.
Mắt phượng lóe lên, khóe miệng giật một cái: “Tôi nói đường đường một Tổng giám đốc Hạ tại sao đột nhiên lại đến Izakaya, còn tự dưng xây một tháp ly như vậy, hóa ra là có người hẹn à! Nếu sớm biết anh đây là đang bí mật gặp gỡ người tình thì tôi không làm phiền rồi.”
“Ghen sao?” Anh bông đùa nói, nhưng vẫn không hề giảm đi sự lạnh băng ngày thường của anh.
“Ha ha… Cho dù anh có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì tôi đây vẫn không thể ghen được sự cao quý này của anh.” Tích Niên nói, ánh mắt đột nhiên rơi vào dấu son màu hồng trên mép bàn chỗ của cô, đây vốn dĩ là một chiếc bàn ăn màu trắng, khiến cho dấu son màu đỏ đó trở nên rõ ràng, trên mặt lóe lên vẻ bối rối.
Dấu son này chắc chắn là cố tình để lại, như thể biết được cô sẽ đến đây từ trước vậy, cho nên đã để lại dấu ấn ở đây trước, nói với cô rằng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421541/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.