Chương trước
Chương sau
Đôi mắt xanh rũ xuống, chậm rãi quan sát cô, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên vòng tay ở cổ tay, anh buông cánh tay cô ra rồi nắm lấy cổ tay của cô, để cô xoay người lại: “Vòng tay này…”
Không biết tại sao anh đột nhiên buông tha cho cô, khi nghe thấy câu nói này của anh thì Tích Niên mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là vì chiếc vòng tay này, chẳng lẽ anh biết vòng tay này là chuyện gì sao? Cô lập tức nói: “Do Lam Tử Kiên đã đeo vào.”
“Anh ta đeo vào cho cô sao?” Đôi mắt xanh đầy ý sâu.
Tích Niên nói: “Còn không phải vì anh đã vứt tôi đến bên cạnh anh ta à, nếu không thì cái thứ này sẽ được đeo trên tay tôi chắc? Lần này hay rồi, cho dù có tháo như thế nào cũng không thể tháo ra được.”
“Chẳng lẽ không phải cô chủ động ở bên cạnh anh ta, có chết cũng không chịu quay về sao?”
Tích Niên lập tức rút cổ tay từ trong tay anh về, sau đó xoay cánh tay, kéo giãn gân cốt và nói: “Chuyện này… Nói ra thì rất dài dòng… Thực ra thì?”
Cô vừa nói vừa để hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng lắc lư giống như giáo viên dạy học thời cổ vậy, dáng vẻ rất có ý nghĩa sâu xa, sải bước đi qua cái ghế.
Sau đó đôi mắt phượng trở nên sắc bén, Cố Tích Niên lại nhìn vào con mắt của Hạ Ngôn: “Chuyện này, thực ra không có gì để nói cả, ôi dào, tôi buồn ngủ quá, như vậy đi! Tôi đi ngủ đây!”
Dứt lời, Tích Niên vụt một cái chạy nhanh về phía cửa, cô giống như motor tăng tốc hỏa lực vậy, vút một tiếng lao ra ngoài như chiếc máy bay tên lửa.
Cánh cửa phòng giám sát khẽ lung lay vì sự rời đi của cô.
Hạ Ngôn đứng yên tại chỗ, mắt xanh lạnh băng, đôi mắt giống như một đại dương thâm sâu khó dò: “Lam Tử Kiên à? Anh đang suy tính gì vậy…”
Anh tự mình lẩm bẩm, cơn lạnh băng từ trên người anh toát ra càng lúc càng mãnh liệt, giống như gió lốc vậy, quét sạch nguyên căn phòng giám sát.
*
Trong phòng bơi, không bao giờ có sự phân chia giữa ngày và đêm, bởi vì trên bầu trời luôn đầy sao, nhưng đừng nghĩ rằng bầu trời đầy sao này là nhạt nhẽo, bởi vì bầu trời sao này đang từ từ thay đổi vị trí, có lúc bạn có thể nhìn thấy mười hai chòm sao, có lúc thì bạn có thể nhìn thấy nhóm sao Bắc Đẩu, vũ trụ thần bí biến ảo khó lường, và bầu trời này cũng đang trình diễn một màn thế giới huyền diệu khác.
Ngủ một giấc đến tự nhiên thức dậy.
Cố Tiểu Hoại dụi mắt ngồi dậy, vẫn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, ơ? Cái gì đã rớt xuống nước rồi sao? Cậu bé lập tức mở mắt ra.

Chỉ thấy Hạ Ngôn đang bơi ở nửa bên kia hồ bơi.
“Chú đẹp trai… Chú đang tắm vào sáng sớm à!” Tiểu Hoại mở to hai mắt và nói.
Hạ Ngôn ngoi lên khỏi mặt nước, lồng ngực cường tráng đang nhỏ nước, cũng may Tiểu Hoại nhà chúng ta không phải con gái, nếu là con gái thì chắc chắn sẽ say mê.
“Muốn cùng nhau không?” Anh tao nhã nói, cả người dựa vào thành hồ bơi.
Tiểu Hoại gật đầu, lập tức vén chăn chui ra, tèn ten ten…! Trần truồng xuất hiện, Cố Tiểu Hoại trần như nhộng đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến việc toàn thân đã bị Hạ Ngôn nhìn sạch sẽ, tạch tạch tạch chạy tới, một cú nhảy hoàn hảo, bõm một tiếng nhảy xuống hồ bơi.
Bơi bơi bơi… Trực tiếp đến bên cạnh Hạ Ngôn.
Tiếng nước bập bềnh, tiếng nước bắn tung tóe không ngừng vang lên, còn có tiếng người vui đùa nói chuyện, Cố Tích Niên một lần nữa bị đánh thức, khó chịu mở mắt ra, cơn khó chịu khi thức giấc nghiêm trọng bộc phát!
Cô lập tức ngồi dậy, đôi mắt u ám lườm cảnh tượng trong hồ bơi, lúc này cô mới chẳng thèm quan tâm đến việc tại sao Hạ Ngôn lại xuất hiện trong hồ bơi: “Hai người, mới sáng sớm đã ồn ào cái gì? Nhỏ tiếng chút cho bà!”
Cố Tiểu Hoại ở trong nước run rẩy một cái, sử dụng hết hai tay hai chân, tõm tõm bơi thẳng đến bên cạnh Hạ Ngôn, lập tức lao vào vòng tay của anh để tìm kiếm ô dù: “Chú đẹp trai, không xong rồi, không xong rồi, mau cứu cháu. Mẹ lên cơn khó chịu khi thức giấc rồi.”
Hạ Ngôn một tay ôm lấy Cố Tiểu Hoại, nâng người của cậu bé lên rồi để cậu bé ngồi trên vai phải của mình, sau đó đi đến bên cạnh chiếc giường hơi: “Nếu chúng tôi không nhỏ tiếng thì cô sẽ làm gì?”
Thử thách lòng kiên nhẫn của cô, Tích Niên bò ra khỏi chăn và bò thẳng về phía Hạ Ngôn.
Cố Tiểu Hoại ngồi trên vai phải của Hạ Ngôn, không ngừng ngọ nguậy: “Chú ơi, mau chạy đi! Mẹ sẽ làm thịt chúng ta mất.”
Anh mặc kệ, yên tâm chờ đợi Tích Niên bò đến…
Chính vào lúc Tích Niên sắp đến bên cạnh anh thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, anh đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Tích Niên, đột nhiên kéo cô xuống chiếc giường hơi.
“Cơn khó chịu khi thức giấc đã lớn như vậy thì tôi giúp cô tỉnh táo chút nhé!” Trực tiếp kéo Cố Tích Niên xuống đáy hồ bơi.
Cố Tiểu Hoại từ trên lưng anh ngã xuống, một tay che miệng lại, tay còn lại giống như chèo thuyền chạy trốn vậy, nhanh chóng vào đến bờ.

Sau đó mới nhìn cảnh tượng trong hồ bơi, ơ? Mẹ và chú đẹp trai đi đâu rồi? Đã chui xuống đáy nước rồi sao? Tại sao không thấy họ?
Lúc này, Hạ Ngôn và Tích Niên đang ở dưới chiếc giường hơi, cả hai cũng ở dưới nước, chiếc giường hơi đã chắn đi tầm nhìn từ bên ngoài.
Anh ôm chặt người cô, bốn cánh môi mỏng thân mật dán vào nhau, hôn nhau trong nước!
Sáng sớm đã làm ầm ĩ, Tích Niên cũng không muốn ăn sáng ở đây nữa, nhanh chóng kéo con trai rời khỏi nhà họ Hạ, chỉ là một đêm mà cô lại cảm thấy mệt mỏi giống như đã trải qua mấy ngày vậy, sau khi rời khỏi chỗ đó thì cô càng có cảm giác sống lại sau thảm họa.
“Mẹ ơi, sáng nay mẹ và chú đẹp trai trốn bơi ở dưới chiếc giường hơi làm gì vậy?”
Tích Niên cả người cứng đờ, liếc nhìn con trai, thằng nhóc này có phải đã cảm nhận được điều gì rồi không? Phải biết rằng Hạ Ngôn đã ở dưới nước trêu chọc cô rất lâu: “Mẹ nói so ai nín thở lâu hơn thì con có tin không?”
“Chú đẹp trai sẽ nhàm chán như vậy sao?” Dường như Cố Tiểu Hoại có chút không tin Hạ Ngôn sẽ làm ra chuyện nhàm chán như thế.
Đúng là bố con một lòng!
“Anh ta còn có rất nhiều lúc nhàm chán đấy! Nhanh lên, nhanh lên nào, đừng nói nữa, hôm nay con cũng đến muộn rồi, mau vào trường đi!” Vỗ vào mông của con trai một cái, sau đó vội vàng đưa cậu bé vào trường mẫu giáo.
Nhìn con trai bước vào sân trường, Tích Niên nhìn lên bầu trời, nếu xua tan đi khói mù buổi sáng thì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi cô đi xử lý…
Triệu Khiết Vũ, hôm nay cuộc chiến giữa chúng ta mới vừa bắt đầu, cuối cùng ai thắng ai thua, chúng ta còn phải chờ xem đấy! Từ từ, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười.
Sau khi đưa con trai đi thì cô về nhà thay quần áo.
“Đêm qua chơi có vui không?” Hôm nay Ly Minh dậy sớm.
“Không vui, nhưng tôi tin rằng hôm nay sẽ rất thú vị.” Cố Tích Niên mặc một bộ đồ công sở, trông vô cùng giàu kinh nghiệm, hơn nữa, trang điểm một lớp nhẹ nhàng, che đi sự mệt mỏi vì cơn thiếu ngủ đêm qua, trông có tinh thần hơn nhiều.
“Thật sao? Đã có chuyện náo nhiệt như vậy thì làm sao có thể thiếu đi tôi chứ?” Ly Minh cười, từ trên kệ áo lấy ra một bộ vest thoải mái rồi mặc vào. Kiếm Hiệp Hay
Tích Niên nhìn cậu nhóc thối: “Đi thôi.” Cô rất sẵn lòng mang theo người bạn thân của mình cùng nhau đi hoàn thành chuyện quan trọng trong đời cô, đây là chuyện đã chờ đợi năm năm trời, và trong năm năm nay, cậu nhóc thối chính là người đã đồng hành cùng cô trong suốt chặng đường đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.