“Chả thế còn gì? Anh cũng đâu chuẩn bị đồ bơi cho tôi, không có tính người gì cả.” Dứt lời, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi: “Đợi đã, anh sẽ không nói với tôi rằng trong hồ bơi có camera chứ, đúng không?”
Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười.
Cô ngay lập tức cảm thấy một tia sét giáng xuống, vừa đúng đánh vào đầu mình, rền vang đến mình… Mơ màng rối bời, đầu óc ong ong như thể nhớ lại tiếng sấm sét vậy, tương lai một mảng đen tối!
“Thật sao? Thực sự có camera à?”
Anh cười càng tươi hơn: “Tôi sẽ cho người copy một video mang đến cho cô!”
Sét đánh giữa trời quang! Vì vậy toàn bộ cảnh tượng cô cởi quần áo nhảy xuống hồ bơi cũng bị ghi hình lại sao? Tích Niên che mặt, lần này toi đời rồi, khi cô bò dậy, cô còn ung dung mặc quần áo đến thế, đúng là hoàn toàn trần truồng xuất hiện trước camera! Lúc này chỉ muốn tìm một cái cây to đâm đầu vào chết quách cho xong.
“Phòng giám sát của nhà các anh nằm ở đâu?”
“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
“Làm ơn đi, đó là thứ xâm phạm quyền riêng tư của người ta mà, nếu anh lấy ra lượn đi lượn lại thì đúng là chuyện xâm phạm nhân quyền.”
“Không hề có người chủ động đi quay, cô tự mình đi qua đi lại trước camera của người ta, đó là vấn đề cá nhân của cô, không liên quan gì đến CCTV cả.”
Anh nói đến Tích Niên không còn gì để nói, dù sao thì bây giờ anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421529/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.