Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười, đôi môi chạm vào tai cô rồi cắn một cái.
“Ưm…” Tích Niên khẽ rên lên một tiếng, vội vàng che mũi và miệng của mình lại, nuốt âm thanh suýt thốt ra xuống, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi. Suýt chút hét lên để lộ ra.
Đôi mắt phượng hung hăng liếc nhìn Hạ Ngôn ở phía sau, ánh mắt gần như muốn giết chết anh vậy, như thể đang nói ‘Anh suýt hại chết tôi rồi!’
Anh cười khẩy nói: “Cơ thể của cô có phải càng thêm hưng phấn khi ở trước mặt người khác không?”
Cô mím môi, khuôn mặt ửng đỏ, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy tại sao phản ứng càng lúc càng lớn vậy?” Anh cười, có ý gì đó.
Cố Tích Niên cũng nhận ra điều này không ổn, cảm thấy nếu không ngăn cản thì anh sẽ thừa cơ tiến tới vào giây tiếp theo! Cô lập tức nói nhỏ: “Có chuyện gì thì chúng ta lần sau từ từ nói, đừng ở nơi này có được không?”
“Hả?”
“Làm ơn đi, lát nữa anh cũng phải đi thương thảo hợp đồng, tôi biết anh không phải là người thích đến muộn, làm sao cũng không muốn lãng phí thời gian nữa đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, đáng yêu giống như một con sóc vậy, Hạ Ngôn khẽ cười, sau khi cô van xin hồi lâu thì anh mới buông tha cho cơ thể của cô.
Tích Niên nhanh chóng mặc quần áo vào và thắt khăn lụa. Lao ra khỏi phòng thay đồ, cũng không màng đến việc mặc có đẹp hay không, có phù hợp hay không, dù sao đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421506/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.