“Thấy hết rồi nhé.” Lam Tử Kiên tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt, ánh mắt nhìn chằm chăm vào cô không hề e dè.
“Anh... Anh đừng nhìn, mau thả tôi ra!” Lúc này Tích Niên không khỏi cảm thấy xấu hổ, muốn giãy giũa né tránh. Nhưng bây giờ, toàn thân cô không động đậy được, tất cả đều bị anh ta kiểm soát.
“Nhanh như vậy đã có cảm giác rồi à? Thảo nào ngay cả Hạ Ngôn cũng yêu thích cô không nỡ buông tay.” Anh ta thích thú mỉm cười, ý tứ trong ngoài đều đang cố ý trêu chọc cô.
Tích Niên nghiến răng nghiến lợi: “Anh thật quá đáng!”
“Còn chuyện càng quá đáng hơn cơ, cô muốn thử không?” Lam Tử Kiên nhấc tay lên, chậm rãi xoa nắn trên người cô. Bàn tay to lớn men theo bờ mông cô tiền lên trên từng chút một, từ từ vuốt vẻ làn da cô, khiến cô rùng mình.
Cô hít hà một hơi, lập tức trở nên nôn nóng, thật sự sợ anh ta có những hành động quá phận: “Anh, anh đừng làm bậy...”
“Làm bậy? Làm bậy như thế nào hả? Như này ư?” Lòng bàn tay đột nhiên ra sức nắm lại.
Tích Niên bất ngờ bị đau, không nhịn được nhíu mày lại, nín thở: “Ưm... a... dừng, dừng tay!” Ngoại trừu biểu cảm trên khuôn mặt ra, cô không có cách nào động đậy được.
Lam Tử Kiên mỉm cười giống như yêu nghiệt rơi xuống trần gian, nhưng không hề dừng lại như mong muốn của cô, khóe môi nở một nụ cười xấu xa: “Chỉ khẽ chạm một chút, nhanh như vậy đã có cảm giác rồi, Tích Niên... Cảm xúc bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421496/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.