Tích Niên lấy chân đá Hạ Ngôn: “Đây là của tôi, là thuộc về cơ thể tôi, không phải của ai hết, chỉ là của mình tôi mà thôi.”
“Phải không? Như vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc nơi này thuộc về ai.”
“Không, không cần!”
“Suỵt… Yên lặng một chút, cô như vậy sẽ quấy rầy đến người khác đấy.”
“Tôi cứ không im lặng đấy!” Tích Niên lập tức kêu to lên: “Ưm!” Giây phút này, đôi tay cô bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt được thả ra. Nhưng miệng lại bị bàn tay vừa nãy giữ lấy cô bịt kín, không cho cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tên đàn ông đáng chết này, rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bằng lòng ngừng lại việc hành hạ cô đây?
Tích Niên vốn tưởng rằng đôi tay được tự do thì mình có thể phản kháng. Nhưng cô đã sai, không có đao hay súng, chỉ liên tục đấm lên cơ thể như được làm bằng sắt kia của anh, gần như không hề có bất cứ tác dụng nào. Nếu thật sự có ích gì đó, vậy thì chính là đánh đau tay mình mà thôi.
“A, a, a, a!” Tích Niên vẫn luôn không thể nào nhúc nhích, cô bị anh che miệng lại. Trong lòng nóng nảy, không nhịn được tức giận hét lên.
Khóe miệng Hạ Ngôn nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Có vẻ cô cũng rất hưởng thụ cảm giác này nhỉ?”
“Ưm!” Tích Niên không muốn để anh đắc ý, cố đè nén lửa giận ở trong lòng, cắn chặt môi.
Hạ Ngôn buông bàn tay to đang che miệng cô ra: “Vật nhỏ, bây giờ cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421493/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.