Hạ Ngôn không ngừng véo má của cô, giống như đang giày vò cô vậy, cô thấy thật gai mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau khi bị anh véo má, miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng ngắc, hàm răng thẳng đều: “Anh cảm thấy như vậy đã đủ chưa?”
“Ánh mắt.” Anh nhìn ánh mắt của Tích Niên.
Cái tên khốn nạn đáng chết này, bản thân mình cũng là một ánh mắt lạnh như băng, mà còn dám chê ánh mắt của cô không đủ hiền lành sao? Cô phồng má lên, dịu dàng! Dịu dàng… Cô phải dịu dàng một chút.
Nheo nửa mắt lại, hàng lông mi chớp không ngừng: “Anh cảm thấy tôi như vậy có đủ dịu dàng, có đủ hiền hậu không?” Nụ cười cứng ngắc, ánh mắt cố gắng ép ra, ánh lên vài phần đau khổ, đâu nào có dáng vẻ dịu dàng hiền hậu chứ.
Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì cả rồi đến gần bồn tắm.
Tích Niên cất biểu cảm và mục tiêu đi, có ý gì chứ? Không nói gì cả là có ý gì? Mỉa mai cô à? Tổ sư nhà anh Hạ Ngôn, thực sự muốn đổi cục bọt biển trong tay thành cục thép dùng để cọ nồi, cạo từng lớp thịt của anh xuống để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng! Ánh mắt căm phẫn bay qua bay lại.
Một lúc sau thì nước đầy, tắt vòi sen đi.
“Còn ngây ra ở đó làm gì?” Anh quay lại liếc nhìn cô một cái.
Siết chặt cục bọt biển, cô khó khăn bước tới, ngồi xổm xuống, cho sữa tắm vào, bắt đầu điên cuồng chà lưng của anh, cô cũng chẳng thèm quan tâm cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421476/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.