Tầm mắt mọi người cũng nhìn sang, người đối diện đi tới, cả người mặc âu phục khéo léo, tóc màu nâu hạt dẻ, cặp mắt hoa đào mê người, mẵ dù cả người đều toát lên khí chất tuỳ tính, nhưng cũng vô cùng ưu nhã. “Đây là ai thế?” “Tôi biết anh ta, thường xuyên đến công ty chúng ta tìm giám đốc.” “À, tôi biết, dường như là bạn tốt của tổng giám đốc chúng ta.” “Dường như mọi người đều gọi anh ta là cậu Hàn.” “Dáng vẻ đúng là đẹp trai, không hỗ là bạn của tổng giám đốc chúng ta, anh đẹp trai đều tụ tập.” Người của tổ thư ký là người tiếp xúc với nhiều người nhất, đương nhiên cũng có mấy người quá ngốc ở bên cạnh Hạ Ngôn, cho nên tất nhiên biết người trước mặt này là ai. Từng ánh mắt cũng hiện lên hoa đào, chỉ hận không thể nhào tới tự giới thiệu bản thân. Tích Niên lạnh lùng nhìn Cung Nhược Hàn, sao anh ta lại tới đây? Dáng vẻ đẹp trai muốn đoạt mạng, anh ta đi tới đâu cũng không thiếu được những lời đồn đãi và song điện tình yêu của phái nữ. Thấy Cung Nhược Hàn tới càng lúc càng gần, các cô gái cũng không nhẫn nại được nữa, vội vàng kéo quần áo, để lộ chỗ chữ V sâu, lập tức nghênh đón: “Cậu Hàn, chào anh, trước đây lúc ở cạnh giám đốc tôi đã gặp anh, không biết anh còn nhớ tôi không?” Cung Nhược Hàn dừng bước, nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt: “Xin lỗi.” “Không sao, tôi tên Lâm Thư. Rất hân hạnh được biết anh.” Thấy có người xụng phong lên nhận việc. Mấy người phụ nữ còn lại cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt. Người có thể làm bạn tốt với tổng giám đốc Hạ, chắc chắn phải là nhân trung long phượng, hơn nữa dáng vẻ còn đẹp trai như thế. Ai lại không muốn nịnh nọt một chút, đặt quan hệ một chút. Nếu như sau này có tiến triển khác, vậy thì vận may tới cửa rồi! “Chào anh, cậu Hàn, tôi tên Liễu Phương.” “Cậu Hàn, cậu Hàn, còn cả tôi, tôi tên Trương Mai Mai.” Tích Niên và Diệp Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, những người phụ nữ kia vây quanh Cung Nhược Hàn, cũng không để ý đến hai người họ. Diệp Thanh kéo Tích Niên một cái, nói: “Tích Niên, cơ hội tốt, chúng ta đi thôi.” “Đi gì mà đi? Lần này đi, lần sau gặp phải bọn họ. Bọn họ vẫn sẽ tới tìm lỗi, cho nên chúng ta phải giải quyết toàn bộ chuyện trong một lần, để tránh hậu hoạn!” Tích Niên kiên định nói. “Thế nhưng phải giải quyết thế nào đây? Cũng không phải thật sự đến tìm bọn họ đánh sau chứ.” “Không cần đó là hạ sách. Đã có thượng sách, có thể yêu cầu bọn họ… biện pháp sa sút tinh thần.” Tích Niên cười âm hiểm.
Diệp Thanh không quá hiểu, mắt thấy mấy người phụ nữ này cũng không để ý tới hai người, cũng chạy đến vây quanh người khác, vẫn có biện pháp gì chứ? Tích Niên cầm tay Diệp Thanh: “Tới, cùng tới với chị!” Kéo Diệp Thanh đi vào giữa Cung Nhược Hàn và đám người kia, nói: “Anh Cung, giới thiệu với anh một người bạn, cô ấy tên Diệp Thanh.” Mấy người phụ nữ không ngừng nịnh nọt Cung Nhược Hàn cũng liếc Tích Niên một cái, cắt, Diệp Thanh là thá gì? Cô cho là giới thiệu là có thể khiến cậu Hàn ngoái đầu nhìn lại sao? Đúng là không biết cái gọi là người phụ nữ! Cặp mắt đào hoa hẹp dài rơi vào người Tích Niên, sau đó theo bản năng nhìn về phía Diệp Thanh mặc váy xanh, trên khoé miệng hiện lên nụ cười: “Chào cô, cô Diệp, rất hân hạnh được biết cô, tôi tên Cung Nhược Hàn.” Đây là lần đầu tiên Cung Nhược Hàn mở miệng đáp lời, vừa nãy lúc mấy người phụ nữ tự giới thiệu mình, từ đầu tới cuối anh ta đều duy trì sự yên lặng. “Cậu Hàn, Diệp Thanh chỉ là một nhân viên quèn trong tổ thư ký của chúng tôi mà thôi, anh và cô ta sẽ không có qua lại gì đâu!” Người nói chuyện là người phụ nữ vừa nãy luôn sặc mùi thuốc súng với Tích Niên. “Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Cung Nhược Hàn cười nói. “Kìa…” Người phụ nữ mới vừa nãy còn châm chọc Diệp Thanh và Tích Niên cĩng không nói gì, trố mắt nhìn nhau, thất vọng muốn rời khỏi. Tác chiến thành công, ánh mắt Tích Niên cũng sắp cười thành mắt hí, cũng may Cung Nhược Hàn nể mặt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người phụ nữ bên cạnh: “Đúng rồi, vừa nãy quên nói với mấy vị tiền bối, số tiền của đôi khuyên tai bản hạn chế này, bởi vì cách làm phức tạp, toàn bộ đều được khảm nạm bằng tay cho nên trên thị trường không làm được hàng giả.” Mất mặt ơi là mất mặt, các tiền bối tổ thư ký, sắc mặt có chút xanh. Cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, lúng túng đến mức không biết nói gì, vội vàng giả vờ cười ha hả rời đi. Mấy người kia vửa đi, nơi này trở nên yên tĩnh trở lại, Diệp Thanh cúi đầu, có chút không dám ngẩng đầu nhìn Cung Nhược Hàn, thật sự không ngờ anh Cung này sẽ nói chuyện với mấy người nhỏ bé như cô ta. “Tôi phối hợp cũng không tệ lắm phải không?” Người vừa đi, Cung Nhược Hàn lập tức ném một cái nhăn mày cho Tích Niên. “Cảm ơn.” Tích Niên cũng cười cười. “Cảm ơn thì không cần, mời tôi ăn cơm là được rồi.” “Anh đúng thật là quá thẳng thắn.” “Ha.” Cung Nhược Hàn nhún vai, quan sát bộ quần áo Tích Niên mặc ngày hôm nay một chút, nếu như tách ra, chúng không phải quần áo rất xuất sắc, nhưng đều là do người phụ nữ này quá xuất sắc, cho nên mới khiến bộ quần áo đơn giản trở nên xuất sắc.
Lúc này Diệp Thanh mới hiểu ra, hoá ra Tích Niên và ngài Cung đây là bạn, chẳng trách vừa nãy ngài Cung mới giúp cô. Buổi lễ sắp bắt đầu, người vừa lên chính là lãnh đạo công ty lên phát biểu gì đó. Tất cả nhân viên cũng ngước mắt lên xem tình hình, nghe bài phát biểu. Người chủ trì lớn tiếng tuyên bố: “Bên dưới, xin mời tổng giám đốc tập đoàn Ngải Âu của chúng ta, ngài Hạ Ngôn lên sân khấu phát biểu!” Giờ phút này, tất cả moi người ngước lên sân khấu, không người nào dám thờ ơ, tất cả đều nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn chằm chằm chỗ phát biểu. Bầu không khí vô tình trở nên có chút khẩn trương. Tích Niên lại vô cùng tuỳ ý, nhìn Cung Nhược Hàn đứng bên cạnh một cái: “Anh cảm thấy Hạ Ngôn bước lên sẽ nói chuyện gì?” “Tôi nào biết.” “Bình thường anh ta lạnh lùng ít nói nhự thế, trong trường hợp này sẽ nói gì nhỉ? Tôi rất tò mò.” “Ha.” Không bao lâu sao, Hạ Ngôn bước lên sân khấu, anh mặc một bộ âu phục màu đen, kéo dài cơ thể của anh ra, nhìn một cái liền biết là một người đàn ông thích hợp mặc âu phục. Tóc màu nâu, tròng mắt xanh, khiến tất cả mọi người đều ngừng lại trên người anh, mắt động tình. Cầm lấy micro, ánh mắt lạnh của anh nhìn lướt qua nhân viên dưới sân khấu, đôi môi lạnh như băng hé mở, một chuỗi lời nói ngắn gọn, có lực độ, nói tới mức người ta sửng sốt. Tích Niên cũng có chút ngây người: “Tôi không ngờ anh ta sẽ nói nhiều lời như thế.” “Ngôn đúng là trầm mặc ít nói, nhưng trong chuyện quan trọng, từ trước đến giờ cậu ấy sẽ không rơi khỏi dâyh chuyền. Cô nhóc nhà họ Cố, cô còn chưa đủ hiểu Ngôn đâu!” “Có lẽ, thứ tôi hiểu chỉ là một mặt tàn bạo của anh ta.” Cung Nhược Hàn nhìn Cố Tích Niên, đối với chuyện năm năm trước, không ai hiểu rõ hơn anh ta, sau khi do dự mấy giây, nói: “Có lẽ thế.” Trọng tâm lại trở nên vô cùng trầm mặc, sau đó Hạ Ngôn ở trên sân khấu, Tích Niên đều làm như không nghe thấy, tất cả mọi thứ chung quanh cũng troẻ nên mơ hồ. Tâm tư của cô không biết đã bay đi đâu từ lâu… Hạ Ngôn không biết xuống sân khấu từ lúc nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]