Cung Nhược Hàn liếc nhìn cô một cái, dời tầm mắt đi với vẻ bất đắc dĩ, cởi áo sơ mi trên người ném cho cô: “Mặc vào!” Dù là một người phụ nữ lẳng lơ tùy tiện, nhưng dáng người cô, quả thực vẫn đáng được khen ngợi. Cơ bản có thể coi là quyến rũ.
Cầm lấy áo sơ mi trắng bay tới, Tích Niên cũng không nghĩ nhiều: “Ồ, cảm ơn.” Dù sao có còn đỡ hơn không mặc gì, dù cô luôn tự nhủ rằng không để ý, nhưng lâu dài, vẫn có chút không thoải mái.
Khoác áo sơ mi trắng lên, quần áo của anh ta rất lớn, tay áo hơi dài một chút, quần áo che thẳng đến chỗ bắp đùi, khiến nội y màu xanh, thấp thoáng ẩn hiện dưới áo sơ mi trắng.
Từ thái dương Cung Nhược Hàn chảy xuống một giọt mồ hôi: “Như thế này hình như càng thêm…”
“Càng thêm cái gì?” Nghi ngờ hỏi.
“Không có gì.” Cung Nhược Hàn thở dài một hơi bất đắc dĩ nói, dĩ nhiên là càng gây chú ý hơn. Chẳng lẽ cô nhóc này không nhìn ra ư? Hay là, trong lòng biết rõ mà giả vờ không biết?
Ha…
Cười một tiếng, rốt cuộc anh ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? Rõ ràng không có ý nghĩa gì cả.
Rời khỏi khách sạn suối nước nóng, không biết Cung Nhược Hàn tìm đâu ra một chiếc xe nhìn có hơi rách nát: “Lên xe đi.”
Sau khi lên xe, cô tựa người trên ghế, một tay đỡ trán, nhìn phong cảnh chạy ngang cửa sổ xe, đầu óc cô suy nghĩ lung tung điều gì đó, bất giác từ ngoại ô hoang vắng dường như đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421452/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.