Hạ Ngôn đi phía trước, anh yên lặng không nói, đứng sau lưng đi theo anh cũng có thể cảm nhận được thật ra trên người lộ ra vẻ rùng mình.
“Bộp, bộp, bộp!”
“Mưa nhỏ?” Tích Niên ngẩng đầu, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, rộn rịp, đây cũng không phải tình huống gì tốn gì, hiển nhiên là điềm báo trước sẽ có bão táp.
Hạ Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn lên, lần này kéo cổ tay cô lại, nhanh chóng đi tới những nơi khác.
Cô cũng bất chấp những thứ khác, nhanh chân chạy theo anh, nếu ở trong núi mà đổ mưa thì thật sự xong rồi, lỡ như có sấm chớp, nói không chừng sẽ còn bị đánh chết!
Vừa nghĩ đến chuyện này.
Sét đánh một “tia chớp” ở trên trời, ngay sau đó là tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc.
Miệng ắn mắm ăn múi. Tích Niên hận không thể tát mình một bạt tai,, nói đến là đến? Sau tiếng sấm này chính là mưa to trôi nổi! Rào rào rơi xuống nện vào người hai người.
Tia chớp dường như thắp sáng nửa bầu trời, tiếng sấm cũng lấn át một tiếng rồi lại một tiếng.
“Hạ Ngôn, chờ một tý, nơi đó có một sơn động.” Tiếp theo sau tia sấm chớp kia, ánh mắt cô đột nhiên chú ý tới cửa một sơn động.
Hai người lập tức bước dài chạy về phía sơn động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tích Niên cúi nửa người, hai tay đặt trên đầu gối, toàn thân đều ướt nhẹp, tóc cũng đang không ngừng nhỏ nước. Cô thở dốc, hai ngày này thật sự không biết hỏng bét cái gì.
Sơn động này không nhỏ, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421447/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.