Một giây trước còn đang hồi hộp đặt câu hỏi, giây sau đã ngủ được luôn? Bé con xem ra cũng mệt rồi, a… nhìn theo góc độ khác, đứa nhỏ này còn rất có trách nhiệm của đàn ông đấy.
Miệng Hạ Ngôn nhếch lên nở nụ cười, anh thấy khá thích đứa trẻ này đấy.
Người làm đứng ở phòng khách ngạc nhiên mở tròn mắt. Nhỏ giọng nói với người làm đứng bên cạnh: “Này này này, cô vừa rồi có thấy không? Cậu chủ cười với đứa trẻ kia đấy.”
“Không thể nào? Cậu chủ có vẻ không phải người thích trẻ con mà?”
“Chả biết nữa. Đã thấy cậu chủ ở chung với trẻ con bao giờ đâu.”
Hai người làm thì thầm to nhỏ, Hạ Ngôn lạnh giọng nói: “Hai cô tới đây, ôm đứa nhỏ này lên phòng cho khách ngủ.”
“Dạ vâng.”
Người làm gật đầu, không khỏi thầm cảm thán, có vẻ cậu chủ đúng là khá dịu dàng với đứa nhỏ này nhỉ?
Cố Tích Niên ngủ trên giường cả một ngày, mãi tới chập tối giờ ăn cơm, mới có động tĩnh. Mắt nhắm chặt, con ngươi khẽ xoay, trong đầu dường như cong vang lên tiếng khóc của con trai.
Tiểu Hoại…
Tiểu Hoại…
Đừng sợ, mẹ ở đây!
Tiềm thức hiện ra trong đầu, cô mở choàng mắt: “Tiểu Hoại!” Sau đó ngồi bật dậy, xương khớp trên người kêu lên “răng rắc”.
Trước mắt còn hơi mông lung, dần dần, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Cô nhìn quanh, đây là đâu? Căn phòng hoa lệ, bày trí rất có phong cách, rõ ràng không phải nhà của cô.
Cúi xuống nhìn cơ thể mình, đã thay quần áo sạch sẽ, trên người cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421434/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.