Trương Cảnh Nhi không nhịn được hai chân run rẩy, nhớ rõ năm năm trước, trong ba người các cô, người có khả năng đánh đấm nhất chính là Trương Tiểu Quy. Thông minh nhất là Cố Tích Niên. Nhưng có đầu óc thì có đầu óc, làm sao thực lực lại có thể trở nên tốt như vậy? Hơn nữa dùng góc độ của người ngoài cuộc, Cố Tích Niên dường như không tốn nhiều công sức đã giải quyết xong tên giang hồ mà cô ta thuê tới.
Trương Cảnh Nhi vội vàng dựa vào tường, không được, dựa theo tình hình sức mạnh hiện tại, gã đầu trọc sớm muộn gì cũng sẽ khai cô ta ra, cô ta phải nhanh chóng chạy trốn. Nghĩ đến đây, cô ta lập tức xoay người, lòng bàn chân chuẩn bị sẵn sàng lao về hướng khác.
Bột phấn màu trắng còn đang trôi nổi trên không trung, Tích Niên một tay ôm lấy con trai, vội vàng rời khỏi nơi có bột màu trắng này, mới dám hít thở.
Buông con trai xuống, Tích Niên nhặt một cây gậy bóng chày trên mặt đất, cô vốn có thể buông tha những tên giang hồ mà Cảnh Nhi thuê tới, nhưng vừa rồi lại không cẩn thận hít vào một hơi bột màu trắng kia, không biết đó là thứ gì nữa, thuốc mê hay là cái gì khác? Vẫn phải ra tay chỉnh đốn một phen.
Con ngươi đen nhánh của Cố Tích Niên trở nên vô cùng sắc bén, ánh mắt giống như một con phượng hoàng tắm lửa vừa sống lại, mang theo mạnh mẽ, mang theo sắc bén khiến cho người ta không thể tới gần.
Cô chậm rãi đi về phía gã đầu trọc...
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421431/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.