Một tay anh ôm lấy eo cô, ấn cô xuống ghế xe: “Cô em, kéo qua kéo lại vui sao? Hay là nói, em không đợi được đến nhà, muốn bắt đầu ngay tại đây?”
“Bỏ tôi ra.”
Anh càng ôm chặt hơn, bàn tay còn lại kéo khoá kéo quần áo bên eo cô xuống, bàn tay thô ráp chậm rãi trượt vào trong quần áo cô, chạm vào làn da cô một cách thân mật.
Xúc cảm quen thuộc…
Trái tim vốn dĩ đang bình tĩnh của cô, thoáng chốc trở nên không bình tĩnh nữa: “Hạ Ngôn, bỏ tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
“Em ở văn phòng, không phải rất chủ động sao?” Giống như cố ý chê cười cô vậy, anh cúi người xuống, mặt kề sát vào gương mặt cô, đôi môi khẽ đưa lên, ngậm lấy vành tai cô.
Mỗi một hơi thở của anh đều làm dây thần kinh mẫn cảm của cô rung rẩy, theo từng hơi thở của anh, tế bào mẫn cảm toàn thân đều giống như chạy ra hết.
“Uhm…” Cô ngậm chặt miệng, suýt chút nữa không nhịn được mà run rẩy.
“Thật sự mẫn cảm nha!” Anh vừa dứt lời, đôi môi hôn dọc theo vành tai cô từng chút một đi xuống dưới.
Đầu óc cô nóng bừng, một sự ngứa ngáy khó chịu chầm chậm lan ra từ vành tai, theo sự ma sát của đôi môi anh mà tràn đi khắp toàn thân.
Mà lúc này, con ngươi của cô ánh lên, bàn tay đặt trên người an, cách một lớp quần: “Tôi chạm vào đây, lẽ nào anh không mẫn cảm sao?”
“Người phụ nữ đáng chết nhà cô.”
“Đừng nhúc nhích, bằng không cậu em của anh sẽ tiêu đó.”
“Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421428/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.