“Nhóc con, không phải không muốn đi học sao?”
“Cái này gọi là hy sinh bản thân, hoàn thành việc lớn. Mẹ, nếu như mẹ không đi làm, chúng ta đều sẽ chết đói ở đầu đường. Dù sao con cũng có đại ca nhặt xác, còn mẹ thì sao?” Cậu bé nói có bài có bản.
Nếu không phải thấy con trai đang bị thương, cô chỉ hận không thể đánh đứa bé này một cái: “Nhóc con, vậy mà lại theo Minh học một đóng thứ không nên học.”
Cố Tiểu Hoại tinh nghịch le lưỡi một cái.
Cả ngày này, Tích Niên bỏ ra thời gian hơn nửa ngày tìm cho con trai một nhà trẻ, vốn dĩ định để con trai ở nhà tịnh dưỡng mấy ngày. Chẳng qua Tiểu Hoại ngược lại là kiểu sao cũng được, vỗ ngực một cái nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đâu còn là con nít ba tuổi nữa.”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống: “Biết rồi biết rồi, con bốn tuổi rồi chứ gì.”
“Chút thương tích nhỏ này có làm sao, ngày mai con đã có thể đến nhà trẻ đi học rồi.”
“Ừ.”
Thời gian một ngày luôn vội vã trôi đi, buổi sáng của một ngày mới, nhìn thấy bộ dạng bay nhảy con trai, đã hoàn toàn giống như người bình thường rồi. Thật sự không dám tin bộ dạng này giống như từng gặp tai nạn giao thông! Tháo băng gạc quấn trên chân con trai ra, đưa đến nhà trẻ
“Mẹ, mẹ đi tìm việc làm đi, không cần lo lắng cho con.” Lúc vào học, Cố Tiểu Hoại còn quan tâm dặn dò một câu.
Cô khẽ cười một cái, một cuộc bão tố của vụ đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421416/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.