Cậu bé đứng bên cạnh cô mặc một cái áo nỉ đơn giản, quần bó chặt, trên cổ còn đeo một cái tai nghe thật to, trông giống những cậu bé thời thượng như đúc. Tóc mái màu nâu rũ xuống, đôi đồng tử màu đen, lộ ra vẻ sáng loáng, mang theo nét hồn nhiên khiến cho người ta nhìn vào thấy được phản chiếu của bầu trời. Xinh xắn muốn chết! Hơn nữa mặt mày tinh xảo, cho dù chỉ mới bốn tiểu cũng có thể cho người ta thấy được tiềm lực trở thành một người đàn ông đẹp trai.
Cậu bé kéo một cái valo nhỏ ở phía sau lưng, quả thực đáng yêu đến nỗi khiến những cô gái trẻ và phụ nữ xung quanh đổ gục.
"Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải đến cái thành phố này ạ? Ở Hồng Kông không tốt sao?" Cậu bé hỏi với đôi mắt ngây thơ.
"Tiểu Hoại, chúng ta về nhà!" Khóe miệng Tích Niên cong lên thành nụ cười mỉm, rời khỏi sân bay, đôi mắt phượng nhìn về phía xa xa, đã xa cách bốn năm, bây giờ cô đã trở về.
"Mẹ, chúng ta phải ở đây trong bao lâu ạ?"
"Không biết, sau này chúng ta phải ở lại thành phố này thôi."
"Trở về thành phố này để tìm bố sao ạ?" Cố Tiểu Hoại nở nụ cười, người cũng như tên, tuy đáng yêu muốn chết, những khi cười lê, khóe miệng nhếch lên cao, nhưng vẫn mang theo cảm giác xấu xa.
Con ngươi của Tích Niên tối sầm lại, Hạ Ngôn sao? À, chắc chắn cô sẽ đi tìm anh, nhưng không phải là bây giờ, hơn nữa cô cũng sẽ không để cho Tiểu Hoại tiếp xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421411/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.