“Hạ, Hạ Ngôn.” Lẩm bẩm nhẩm tên anh ta, cô vô thức xoay người bước đi. Phản xạ có điều kiện cho cô biết, phải chạy trốn, phải trốn đi… không thể để anh ta thấy được, không thể để anh ta bắt lại. Nhưng vừa đi được hai bước, lại dừng chân lại, tại sao mình lại phải chạy trốn? Sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng, tại sao lại phải sợ Hạ Ngôn? Tại sao thấy anh ta lại vội vã quay người bỏ chạy? Chẳng nhẽ thật sự sợ Hạ Ngôn đến vậy sao? Rõ ràng là hận tới xương tuỷ, rõ ràng từng nói trả thù gấp trăm lần mà, nhưng giờ cô thế mà lại không dám đối mặt với anh ta. Thế này thì còn báo thù cái gì, phục thù gì chứ? Tất cả đều là một câu chuyện cười nhạt nhẽo mà thôi. Cô phải đối diện thẳng thắn với anh ta, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nói chuyện với anh ta! Nếu như còn sợ anh ta thế này, thì đến cô cũng tự coi thường bản thân! Sờ mặt nạ trên mặt, cô xoay người lại, Hạ Ngôn đã sắp đi tới chỗ cô rồi, trống ngực dồn dập, tay đặt trên mặt nạ cứng ngắc. Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Đừng sợ anh ta. Các đốt ngón tay khẽ cử động, cô định tháo mặt nạ xuống, muốn đối mặt trực tiếp với anh ta! Đúng lúc ngón tay sắp gỡ mặt nạ xuống. Bước chân Hạ Ngôn sắp tiến lại gần cô, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng ấy, lúc nào bắt gặp cũng khiến cô lo lắng, khuôn mặt như tạc tượng, vẻ ngoài xuất sắc tinh tế, vẻ đẹp trai của anh ta, rất thu hút cái nhìn của người khác. Nhưng lúc này cô bị tác động, chỉ còn lại run rẩy. “Hạ…” Cô há miệng muốn gọi anh ta. Đột nhiên thân hình chắn trước mặt cô, đó là bóng lưng của một cô nàng thon thả, cô ta hình như đang nói chuyện với Hạ Ngôn… Chỉ thấy hai người họ nói chuyện một lúc, Hạ Ngôn bèn cùng cô gái ấy đi về phía sàn nhảy. Trên mặt cô gái cũng mang mặt nạ vũ hội, nên không biết trông như thế nào. Đứng nguyên tại chỗ, Tích Niên buông tay gỡ mặt nạ xuống, thì ra anh ta đi tới đây, không phải là vì chú ý tới cô, đeo mặt nạ thế này chắc anh ta không nhận ra đâu. Trong lòng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, mà giữa cảm giác thả lỏng, cô lại hận không thể tát mạnh mình một cái! Tiêu cự tầm nhìn luôn bám lên người Hạ Ngôn, làm thế nào cũng không rời mắt ra được, thấy tay anh ta ôm bên hông cô gái kia, tao nhã khiêu vũ qua lại. “Ha.” Cố Tích Niên cười tự giễu, phụ nữ vây quanh người đàn ông này nhiều như vậy, cô trong mắt anh có là gì đâu? Anh ta lúc nào cũng có bao nhiêu mỹ nữ bám theo đổi không hết mà. Trong mắt phủ một tầng u ám, Hạ Ngôn, một tên trăng hoa phong lưu như anh, tại sao lại muốn kết hôn để lừa gạt tình cảm của tôi? Chiếm đoạt thanh xuân của tôi? Thậm chí còn hợp tình hợp lý làm tổn thương cơ thể tôi!
Nhớ tới những chua xót năm đó, cô luôn không kìm nổi nước mắt, cảnh quá khứ chạy trong đầu, so với cảnh hiện giờ anh ta ôm ấp cô nàng kia, đối lập vô cùng. Cô hận! Cô rất hận cái tên đàn ông ghê tởm kia! Đôi mắt phủ đầy tơ máu, nắm tay cuộn chặt lại. “Nào, khiêu vũ.” Một giọng nói lãnh đạm lướt qua tai cô, cổ tay cô, bị người ta kéo mạnh theo. Vào lúc không đề phòng, bên eo được một bàn tay lớn ôm ấy. “Ơ…” Thốt lên kinh ngạc, cô vô thức muốn đẩy người đàn ông chẳng hiểu sao lại ôm cô, ép cô khiêu vũ này ra, vừa định đẩy… cô bình tĩnh lại: “Đoan, Nguyệt?” Nghi ngờ hỏi, người đàn ông trước mặt đeo mặt nạ, trong buổi vũ hội có rất nhiều người đeo mặt nạ thế này, có đôi khi thật sự không phân việt được ai với ai, nhưng mặt nạ của anh ta rất khác biệt. “Tập trung nhảy đi.” Đoan Nguyệt lạnh nhạt nói. Lạnh nhạt như vậy, còn ít nói, chắc chắn là Đoan Nguyệt rồi, vóc dáng cũng không khác mấy, cô không đẩy anh ta ra nữa, mà thuận theo bước chân anh mà di chuyển. Vừa nhảy, ánh mắt cô lại vẫn tìm kiếm bóng hình của Hạ Ngôn, trong mắt mang theo oán hận, cô muốn quang minh chính đại đứng trước mặt anh ta!” Một đoạn nhạc dừng lại. Đoan Nguyệt dừng bước nhảy, Tích Niên cũng ngừng theo, bản nhạc này kết thúc, cô căn bản luôn không tập trung suy nghĩ chuyện khác, hoàn toàn trong trạng thái lơ đãng. Nhìn thấy anh, cô cũng đã nghĩ rất nhiều, tại sao mình thấy anh ta lại muốn trốn, là vì yếu đuối! Tại sao không thể đứng trước mặt anh ta, là do cô yếu ớt, tất cả đều do cô quá yếu kém, đến bản thân còn coi thường chính mình, thì cô có tư cách gì để người khác xem trọng cô chứ? Cuối cùng cũng hiểu Đoan Nguyệt đưa cô về thành phố này là vì cái gì rồi? Là để cô nhìn rõ sự tàn khốc của hiện thực! Để cô xác định rõ lập trường hiện tại của bản thân là gì, cô cần phải làm gì! Chỉ có như thế, cô mới có đủ quyết tâm kiên định, không sợ nguy hiểm phấn đấu, để cố gắng! Lúc Tích Niên đang tính rời tầm mắt… Hạ Ngôn lại bắt đầu trò chuyện cùng cô nàng vừa khiêu vũ cùng anh, ngay sau đó, cô gái ấy tháo mặt nạ xuống… Mái tóc đen tuyền, mang theo khí chất tao nhã, dáng vóc cô gái vô cùng sinh đẹp, mà gương mặt ấy cũng là một người Cố Tích Niên rất quen thuộc!! Trong lòng không khỏi hiện lên Dấu chấm than. Tại sao lại là cô ta? Tại sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh Hạ Ngôn? Hai người này còn trò chuyện vui vẻ đến vậy? Tại sao quan hệ hai người lại trở nên thân thiết đến thế?
Sao lại thế này được? Trong gần một năm cô rời đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tích Niên kinh ngạc lắc đầu, quả thật không tin vào toàn bộ những gì đang xảy ra trước mắt! Nhưng hiện thực là như vậy, cô gái kia đã từng là chị em tốt nhất của cô, Trương Cảnh Nhi! Tại sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh Hạ Ngôn, mối quan hệ của họ là… gì? Trái tim như thắt lại, trước đây vì hành hạ cô, Hạ Ngôn cố tình lên giường với Trương Cảnh Nhi, bóng ma chị em phản bội đến giờ vẫn khắc trong tim. Cô đã rất cố để quên đi… a… Tích Niên bật cười. Bật cười tự giễu, cô thật sự đã không còn biết dùng ngôn từ gì để hình dung cảm xúc lúc này. Nếu như có thể biến cảm xúc lúc này thành phẫn nộ, thì chắc đã bùng phát. Thù hận chất chồng sắp đổ rồi. Hình như cảm nhận được cái nhìn đầy thù hận của cô. Hạ Ngôn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tích Niên. Đôi mắt màu lam dừng trên người cô, ánh mắt hai người giao nhau. Tim Tích Niên đập mạnh, anh ta đang nhìn cô sao? Đeo mặt nạ rồi liệu có nhận ra cô là ai không? Hạ Ngôn, nợ nần của chúng ta, rồi sẽ có một ngày tôi tính toán rõ ràng tỉ mỉ với anh! Trong mắt Hạ Ngôn hiện ra một tia nghi hoặc, nhìn chằm chằm Tích Niên, anh nhíu mày, lướt qua người Trương Cảnh Nhi bên cạnh có vẻ muốn đi tới chỗ cô… “Nên về rồi.” Cũng đúng lúc này, Đoan Nguyệt kéo cô, xoay người rời khỏi sàn nhảy. Vũ hội chậm rãi vang lên bản nhạc cuối, mà cô và Đoan Nguyệt trước khi vũ hội kết thúc đã trở về khách sạn, suốt quãng đường chỉ có im lặng, cho tới khi về tới hành lang khác sạn, phải tách ra khỏi anh: “Đoan Nguyệt!” Cô giờ mới gọi anh lại! Anh ta dừng bước chân, quay qua nhìn: “Có chuyện gì muốn nói sao?” Tích Niên cuộn chặt nắm đấm: “Tôi đã nhìn rõ sự tàn khốc của hiện thực rồi, tôi biết trên vai mình gánh bao nhiêu thứ! Xin anh, hãy thay đổi tôi. Cho dù có đau khổ thế nào, tôi cũng bằng lòng chịu đựng.” “Cô đã nhìn rõ sự tàn khốc rồi? Cái gì tàn khốc?” “Tôi bây giờ, cái gì cũng không làm được, là do tôi không đủ mạnh. Cho dù là Triệu Khiết Vũ, hay Hạ Ngôn, tôi hiện tại muốn đối phó với họ, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Vì thế tôi phải thay đổi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]