Đây là thứ gọi là ngày tháng đau khổ sao? Giữa huấn luyện tàn khốc này. Cô không cảm nhận được gì, chỉ thấy mình hệt như một bộ máy.
Cô sắp mệt chết rồi, thật sự đã không chịu nổi nữa rồi.
Có một lần cô bị ngã từ đường trên cao khi đang vượt qua xuống, ngã sấp xuống chân không cử động được, nhưng huấn luyện nghiêm khắc của Đoan Nguyệt không hề dừng lại, chân không cử động được, thì chuyển sang huấn luyện dùng tay.
Mỗi ngày trên người cô lại có thêm vết thương mới, cứ thế mà trôi qua một tháng.
“Á…” Khi đang bật nhảy, cô sơ ý va phải chỗ khác, đầu ong ong, người ngã sấp xuống dưới.
“Đứng dậy!” Đoan Nguyệt đi tới, thúc giục cô nghiêm khắc như mọi khi.
Cô cố đứng lên, nhưng hai tay vô lực: “Tôi, tôi không thể.”
“Đứng dậy!” Lặp lại mệnh lệnh như một lời cảnh cáo.
Cuộc sống một tháng qua cho Tích Niên biết rằng nếu như cô không đứng dậy, sẽ phải đối diện với càng nhiều đau khổ hơn. Nhưng mỗi lần cô nhổm dậy, lại ngã xuống đất, không được, cô không làm nổi. Cô thật sự đã cố hết sức rồi: “Tôi, không làm được, tôi thật sự không làm được!”
Đoan Nguyệt lạnh lùng nhìn cô: “Cô chắc chắn chưa?”
“Tại sao tôi phải ngày đêm ngồi trên cái thứ nhảm chán này? Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn gặp Tiểu Hoại. Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.” Những ngày lấy nước mắt rửa mặt đã qua không biết bao nhiêu lần, đau đớn tích tụ trong lòng, nháy mắt toàn bộ ùa ra.
“Nhớ kỹ lời cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421404/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.