Cửa phòng bếp mở rộng, Tích Niên vừa mới đi qua, nhìn ngắm cảnh vật bên trong phòng bếp, cô dừng bước chân, ngây người, trên trán không nhịn được toát mồ hôi, cô nhìn thấy cái gì vậy trời? Thần kỳ như thể một dàn nhạc đang biểu diễn trước mắt vậy.
Xoa xoa mắt xem mình có phải nhìn nhầm rồi không, oh no! Thật sự là như vậy luôn sao?
Trên bếp, ít nhất có sáu cái bếp ga đang bật, hai cái chảo to, một cái chảo đáy bằng, còn có ba loại dụng cụ nấu nướng khác. Mà Ly Tiêu lại đứng chỗ cái thớt, chỉ thấy một tay cô ấy cầm dao thái, một tay cầm củ cải.
“Cạch cạch cạch cạch cạch.” Tốc độ dùng dao nhanh gọn thái thức ăn, tiếp đến là hành, gừng, cho vào chảo. Một tay cầm muôi, tay kia lại bắt đầu thái rau.
Cả người cô ấy cứ vòng quanh sáu cái nồi chảo, tay cử động không ngừng, cơ thể chẳng chút nghỉ ngơi, nhìn như một màn biểu diễn xiếc xuất sắc.
Tích Niên tự nhận là khi sống ở nhà họ Cố, cô đã quen với dáng vẻ lúc nấu nướng của đủ kiểu đầu bếp, nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt này mới biết thế nào gọi là đom đóm đọ với ánh trăng. Trước đây chưa từng thấy ai có thể nấu đồ dã man như thế, nấu kiểu ấy mà mấy thứ này không bị cháy hả?
Nuốt mấy ngụm nước miếng, nhưng ngay lúc này Tích Niên cũng hiểu được, căn bản không cần cô giúp đỡ, bởi vì tình hình thế này, cho dù cô có muốn giúp đi chăng nữa thì cũng không thể chen tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421397/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.