"Thưa cô! Nếu cô cứ như thế này thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!" Đàn em mặc áo đen tuyên bố.
Tích Niên cau mày, cô chắc chắn sẽ không thể vào được nếu cứ tiếp tục như thế này, không thể không dùng tuyệt chiêu rồi, cô hất tay, nói như một nữ hoàng: "Mở to mắt của mấy người ra nhìn xem tôi là ai! Ngay cả tôi mà cũng không cho vào à?"
"Cô là…"
"Tôi là vợ của Hạ Ngôn, anh nói xem tôi là ai…"
Lúc này, một số thuộc hạ từ trên xe bước xuống: "Ế, tôi biết cô ấy…" Cuối cùng cũng có một người nhận ra Tích Niên.
Những người mặc đồ đen này có chút ngơ ngác.
Phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, Tích Niên lập tức lấy khí thế ra, nói: "Để tôi vào trong! Nếu không mấy người sẽ biết tay!" Mặc dù nói lời này không phải tính cách của cô, nhưng mà chuyện gấp, không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy.
“A… hay là cô đợi ở đây một lát, chúng tôi lên trên hỏi một tiếng." Thuộc hạ mặc áo đen cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được thôi.” Dục tốc bất đạt, mấy người mặc đồ đen này, người nào người nấy đều dũng mãnh, nếu như thực sự chọc tức họ thì cái bộ xương yếu ớt gió thổi cũng bay này của cô còn không bị đánh một cái bay về ổ luôn à!
Tên thuộc hạ mặc áo đen vội vã bước vào trong tòa nhà, Tích Niên lo lắng dậm chân ở bên ngoài, ông trời ơi là ông trời, ông trêu đùa tôi nhiều lần như vậy rồi, xin ông lần này hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421387/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.