Tích Niên một mình trở về nhà họ Hạ.
Đám người hầu vẫn cứ tới tới lui lui như cũ, không thèm nhìn Tích Niên lấy một cái. Từ sau khi hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, đám người hầu nhìn thấy Hạ Ngôn lạnh lùng với cô thì cũng càng ngày càng không để mợ chủ Hạ này vào mắt.
Tích Niên cũng tập mãi thành quen, không thèm để ý gì nhiều mà cứ đi thẳng về phòng của mình, rửa mặt, bôi thuốc mỡ lên những chỗ bị sưng trên khuôn mặt rồi gục đầu xuống giường đi ngủ.
Tuy bây giờ vẫn còn sớm, nhưng có thể là do cô đang mệt mỏi muốn chết, các tế bào não đã kiệt quệ mà luôn lơ đãng nhớ đến những lời nói của Cung Nhược Hàn.
Bất tri bất giác… đã ngủ thiếp đi rồi.
Đôi mắt đóng chặt, trong lúc ngủ mơ, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh khiến quỹ đạo cuộc đời cô thay đổi vào hai tháng trước.
Trên du thuyền, trong căn phòng lờ mờ tối, một người đàn ông mạnh mẽ đè trên người cô, xé rách quần áo của cô.
Sau đó cơn đau đớn nhấn chìm cơ thể, để lại trên người cô một dấu vết của quan hệ. Đêm đó cô đã hoàn toàn bị chiếm hữu.
Máu trinh của lần đầu quan hệ cũng lưu lại trên cái giường đơn ấy.
Giấc mơ này nặng nề đến mức cô không thể chịu nổi, chứa đựng vô số nỗi đau khiến cô phải chạy trốn từ trong giấc mộng ra đến hiện thực. Bỗng nhiên hai mới bừng mở…
"Sao lại mơ về cái này chứ?" Tích Niên ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421384/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.