Chương trước
Chương sau
Tích Niên một mình trở về nhà họ Hạ.
Đám người hầu vẫn cứ tới tới lui lui như cũ, không thèm nhìn Tích Niên lấy một cái. Từ sau khi hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, đám người hầu nhìn thấy Hạ Ngôn lạnh lùng với cô thì cũng càng ngày càng không để mợ chủ Hạ này vào mắt.
Tích Niên cũng tập mãi thành quen, không thèm để ý gì nhiều mà cứ đi thẳng về phòng của mình, rửa mặt, bôi thuốc mỡ lên những chỗ bị sưng trên khuôn mặt rồi gục đầu xuống giường đi ngủ.
Tuy bây giờ vẫn còn sớm, nhưng có thể là do cô đang mệt mỏi muốn chết, các tế bào não đã kiệt quệ mà luôn lơ đãng nhớ đến những lời nói của Cung Nhược Hàn.
Bất tri bất giác… đã ngủ thiếp đi rồi.
Đôi mắt đóng chặt, trong lúc ngủ mơ, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh khiến quỹ đạo cuộc đời cô thay đổi vào hai tháng trước.
Trên du thuyền, trong căn phòng lờ mờ tối, một người đàn ông mạnh mẽ đè trên người cô, xé rách quần áo của cô.
Sau đó cơn đau đớn nhấn chìm cơ thể, để lại trên người cô một dấu vết của quan hệ. Đêm đó cô đã hoàn toàn bị chiếm hữu.
Máu trinh của lần đầu quan hệ cũng lưu lại trên cái giường đơn ấy.
Giấc mơ này nặng nề đến mức cô không thể chịu nổi, chứa đựng vô số nỗi đau khiến cô phải chạy trốn từ trong giấc mộng ra đến hiện thực. Bỗng nhiên hai mới bừng mở…
"Sao lại mơ về cái này chứ?" Tích Niên ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, cô không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình nữa.
Tay của cô chậm rãi đặt lên bụng, cũng vào cái đêm đó, cô đã có đứa bé này. Bố của nó là ai chứ?
Cặp lông mày của Tích Niên bị trói chặt, gặp hoàn cảnh giống Tô Gia Hân như vậy khiến cô không khỏi nghi ngờ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đi, đã chạng vạng tối rồi sao?
A… tang lễ của Tô Gia Hân cũng kết thúc rồi nhỉ.
Cô rời khỏi giường, vì tò mò mà cô đi ra khỏi phòng ngủ, bất tri bất giác đi đến căn phòng vốn là của Tô Gia Hân.
Không hiểu sao cô lại muốn biết mọi thứ về Tô Gia Hân, thậm chí còn nhớ tới trước khi chết cô ta còn nói "tôi biết được bí mật của cô, giết tôi thì cô sẽ phải hối hận!"
Lúc đó cô chỉ thấy vì muốn sống sót nên Tô Gia Hân mới nói như vậy, không ngờ rằng thật sự có gì đó ẩn giấu trong lời nói đó sao?
Vào phòng nhìn xung quanh, tìm kiếm lục lọi khắp nơi. Cô đi đến trước bàn trang điểm, mở tủ trang điểm ra, một cái hộp xinh đẹp thu hút sự chú ý của cô.
Mở cái hộp ra, quả nhiên ở bên trong đó chính là cái vòng cổ giống của cô như đúc.
Vòng cổ, cô chưa từng nhìn kỹ xem rằng liệu cái vòng cổ này có thật sự giống như đúc với cái vòng cổ kia của cô hay không.

Vừa muốn cầm lên nhìn thì…
"Cô đang làm gì ở đây vậy?" Một giọng nói lạnh như băng quát lên.
Suýt chút nữa thì đã dọa Tích Niên sợ đến nỗi làm rơi vòng cổ xuống đất, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến. Vẫn là một bộ vest trắng đen như ban ngày, mái tóc màu rám nắng chải nghiêng sang một bên. Ngang ngược, lạnh lùng, điển trai kết hợp một một cách hoàn mỹ trên người của anh.
"Tôi không làm gì hết." Tích Niên bình thản nói, vô thức nắm chặt vòng cổ trong tay, muốn giấu đi.
Cô càng mờ ám, lại càng bị Hạ Ngôn phát hiện, con ngươi anh sắc lẻm nhìn cái tay đang nắm chặt vòng cổ của cô: "Ai cho phép cô đụng vào đồ của cô ấy!"
Hạ Ngôn lộ vẻ mặt cực kỳ hung dữ, nhanh chóng đi đến nhấc cổ áo của Tích Niên lên, hai chân của cô như rời khỏi mặt đất.
"Tôi chỉ đến xem thử thôi…" Tích Niên nói.
"Đến xem thử? Tại sao lại phải đụng đến cái vòng cổ này? Đây không phải là thứ mà loại phụ nữ dơ bẩn như cô có thể đụng vào!" Hạ Ngôn lạnh giọng nói, bàn tay lại không chút khách sáo muốn cướp lấy vòng cổ trong tay Tích Niên.
"Không được!" Cô nắm chặt lấy vòng cổ không chịu buông, dường như cảm thấy cái vòng cổ này chính là cái vòng cổ quý báu kia của cô, nắm chặt không buông…
"Buông ra!" Anh dùng lực mà kéo.
Vòng cổ trong tay hai người biến thành sợi dây để kéo, vòng cổ không chịu nổi sức lực của hai người, nhanh chóng đứt thành hai…
Hai người cùng buông tay!
Dây xích màu bạc đứt đôi, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, vang lên tiếng "loảng xoảng" rất nhỏ, cũng may là viên ngọc trên vòng cổ cũng thuộc loại cứng cáp nên không bị vỡ vụn.
Hạ Ngôn lập tức buông Cố Tích Niên ra: "Cái đồ đàn bà chết tiệt này!" Sau đó ngồi xổm xuống nhặt cái vòng cổ ở dưới đất lên, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Cô ấy đã chết rồi, ngay cả đồ của cô ấy mà cô cũng không tha sao? Rốt cuộc lòng dạ cô ác độc đến mức nào chứ?"
"Tôi không có!"
"Còn nói không có? Vậy thì cái vòng cổ này cô giải thích thế nào? Cô đến phòng của cô ấy để làm gì? Chẳng phải cô hận cô ấy đến tận xương, ngay cả tang lễ của cô ấy cũng không muốn tham dự sao?"
Tích Niên nhíu mày: "Tôi chỉ tò mò thôi."
"Tò mò?"
"Cái vòng cổ này, tôi từng thấy Khả Doanh đeo nó…"

"Thì sao chứ? Khả Doanh là em gái tôi, con bé muốn đụng vào cái gì cũng được. Nhưng thứ phụ nữ dơ bẩn như cô thì không được phép đụng vào bất cứ thứ gì trong căn phòng này!" Hạ Ngôn hung dữ nói, không hề giữ chút mặt mũi nào cho cô.
Tích Niên lại không thèm để ý đến cái lời mà anh nói, trái lại còn hỏi: "Cái vòng cổ mà Khả Doanh đeo cũng là cái này luôn à?"
"Cô hỏi cái này làm gì?"
"Có đúng không?"
"Hừ, chuyện đó không liên quan đến cô, cô đó, tôi khuyên cô nên bớt lo chuyện người khác đi, những ngày tháng an nhàn của cô vẫn còn ở phía sau đấy!" Đôi mắt Hạ Ngôn lóe lên sự tức giận khó có thể che giấu.
"Anh không trả lời, vậy là đúng rồi, cái vòng cổ mà Khả Doanh đeo chính là cái này sao?" Cô tự suy đoán rồi nói.
Hạ Ngôn không quan tâm đến cô.
Cõi lòng của Tích Niên đã yên lặng đánh lên từng hồi trống. Lúc mà Khả Doanh đến, Tô Gia Hân vẫn chưa xuất hiện. Nói cách khác là cái vòng cổ kia có lẽ vẫn luôn ở trong tay của Hạ Ngôn. Cái này và lời nói của Tô Gia Hân ngày đó không khớp nhau! Nghĩ lại thì lúc mà vòng cổ của cô bị mất là sau khi về từ du thuyền. Rất có khả năng đã bị người đàn ông thần bí lạ mặt kia nhặt được…
Càng nghĩ, Tích Niên càng thấy đáng sợ…
Chẳng lẽ, Hạ Ngôn chính là cái người thần bí xa lạ đêm hôm đó sao? Chuyện của Tô Gia Hân, phải là chuyện của cô mới đúng… Bí mật mà Tô Gia Hân nói trước khi chết, phải chăng chính là bí mật này sao?
Suy đoán như bọt nước ào ào chảy vào đầu cô, cho dù cô có cố gắng làm mình tỉnh táo thì cũng không có cách nào phân tích hết được chuyện này.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cô tuyệt đối không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng nếu như không có thì đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tô Gia Hân đang nói dối sao?
Suy nghĩ này khiến trái tim Tích Niên đập thình thịch.
"Cút ra ngoài!" Hạ Ngôn nói.
"Hôm nay tôi đã gặp anh Cung." Tích Niên cố ý nói sang chuyện khác, cô nhất định phải hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải giải quyết câu hỏi trong đầu mình. Cuối cùng là trùng hợp hay là… có bí mật gì khác.
"Nếu không phải tôi nể mặt của Cung Nhược Hàn thì cô nghĩ bây giờ cô vẫn bình yên vô sự sao?" Anh liếc mắt nhìn Tích Niên từ cao xuống thấp.
Tất nhiên là anh đã biết chuyện Cung Nhược Hàn cứu cô.
"Ha ha… xem ra đúng là tôi phải cảm ơn ơn cứu mạng của anh Cung rồi." Tích Niên rất lạnh nhạt nhưng không có vẻ gì là bị Hạ Ngôn dọa sợ, ngược lại còn cười thành tiếng.
"Cô muốn nói cái gì?" Nếu không phải anh căm hận người phụ nữ này thì có lẽ đôi khi anh cũng muốn bội phục dũng khí và nghị lực của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.