Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Cố Tích Niên và Tô Gia Hân ngồi nói chuyện phiếm một cách bình thản lâu nhất. Đúng là sự bình tĩnh khó mà có được.
Thời gian cứ thế trôi đi, hai người đều đang đợi Hạ Ngôn tới. Đương nhiên Tô Gia Hân vô cùng mừng rỡ, còn Tích Niên thì lại như có điều suy nghĩ.
Một tiếng đồng hồ sắp trôi qua, tính thời gian đi từ công ty thì chắc Hạ Ngôn cũng sắp tới rồi. Đoán chừng chờ một lát nữa là anh sẽ tới, trò hay cũng sẽ bắt đầu.
“Này, Cố Tích Niên, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Vì Tích Niên tỏ ra hiền lành nên một tiếng qua Tô Gia Hân tỏ ra vô cùng cay nghiệt, câu nào cũng như muốn đè lên đầu người ta. Còn Tích Niên chỉ im lặng chịu đựng, chỉ có điều cô đang chờ thời cơ tới: “Không suy nghĩ gì cả.”
“Ồ...” Tô Gia Hân hơi nghi ngờ nhưng cũng không để trong lòng.
Lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy thân thể cực kỳ khó chịu.
Khó chịu quá!
Cô ta uốn éo người, nhíu mày tỏ ra không thoải mái.
“Cô Tô, cô sao vậy?”
“Ai nha, không biết xảy ra chuyện gì mà lồng ngực rất khó chịu.”
“Có thể là do uống trà nhiều quá đấy. Tôi uống trà này nhiều quá cũng cảm thấy khó chịu.” Tích Niên nói.
“Cô xem, Hạ Ngôn vẫn chưa tới. Hay là cô nằm trên ghế sofa ngủ một lúc đi.”
Tô Gia Hân chống tay lên trán: “Tôi nhắm mắt nghỉ một chút.”
Cô ta nói với giọng mệt mỏi, nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421364/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.