“Hu hu hu…” Tô Gia Hân khóc lóc rồi đứng dậy, quay đầu chạy ra ngoài. Lúc chạy lướt qua Trương Tiểu Quy, cô ấy còn lén vung cây nạng về phía cô ta.
“A!” Chân của Tô Gia Hân đúng lúc vấp phải cây nạng, ngã sóng soài xuống đất.
“Ây da, thật là ngại quá, cây nạng của tôi không có mắt, chuyên chắn những người chướng mắt!” Trương Tiểu Quy cố tình nói.
Tô Gia Hân bò dậy khỏi mặt đất, ấm ức chạy ra cửa phòng bệnh. Lúc đi ra ngoài cô ta mới quay đầu, không cam tâm nói: “Mấy cô cứ chờ đó đi. Thù này tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
Cô ta nói xong, nhanh chóng tra dầu vào chân rồi bỏ chạy.
Hai tay của Trương Tiểu Quy đặt lên eo: “Tôi còn chờ cô quay lại trả thù tôi nữa kìa, đang chán không tìm được thời gian và địa điểm để ra tay đây!”
Tích Niên đã quay lại ngồi bên giường: “Đúng rồi Tiểu Quy, sao cậu lại tới đây? Bản thân cậu chưa khỏe, tới thăm tớ làm gì?”
“Tớ lo cho cậu mà. Niên Niên, lúc nãy tớ ngầu lắm nha. Ha ha ha, tớ còn chưa đánh cho cô ta mặt nở hoa đào, không biết sao mà mặt cô ta lại đỏ dữ vậy!” Trương Tiểu Quy cố tình cười, sau đó lại nhìn sang Tích Niên: “Đúng rồi Tích Niên cậu nói cậu cũng nhập viện, rốt cuộc cậu có chỗ nào không khoẻ thế?”
Ánh mắt của Cố Tích Niên chùng xuống, cô giơ tay vén một ống tay áo lên, ban đỏ lốm đốm khắp cả tay khiến người khác thấy mà đau lòng.
Trương Tiểu Quy muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421360/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.