“Ha ha, cô Tô. Tôi vẫn cứ áy náy về vụ tai nạn xe đấy, nhưng tôi cũng muốn cô biết rằng tôi là bà chủ của ngôi nhà này.”
“Tôi biết, cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức! Tôi nghĩ theo đuổi tình yêu vì tình yêu thì dù thế nào cũng không sai đúng chứ.”
Dù Tô Gia Hân nói rất thẳng nhưng Tích Niên vẫn giữ nụ cười trên môi. Điều này rõ ràng là ‘hạ chiến thư’: “Cô muốn yêu như thế nào đều không liên quan gì đến tôi.”
“Cô Cố, cô thật rộng lượng. Xem ra là cô cũng không yêu Ngôn.”
Tích Niên không trả lời, chỉ mỉm cười.
Tô Gia Hân nói: “Nếu đã không yêu thì sao không thành toàn cho những người yêu nhau, để chúng tôi thành người một nhà chứ?”
“Cô Tô, cô yêu anh ta. Đó là chuyện của cô, nhưng tôi hy vọng chuyện của cô không liên quan đến tôi.” Cô lờ mờ cảm thấy chuyện này có giấu diếm một tia lửa nào đó, cũng kiềm lại ý muốn nhắc nhở một tiếng. Cô không muốn tia lửa này trở thành ngọn lửa chiến tranh.
“Ha ha, cô Cố đúng là không giống người thường. Nhưng thật đáng tiếc là một núi không thể chứa được hai hổ. Ngày tháng của chúng ta còn dài. Đã nói nhiều như vậy, sáng nay tôi chưa kịp ăn sáng nữa. Tôi đi ra ngoài tìm đồ ăn đây.” Tô Gia Hân vẫn mỉm cười, sau đó bước ra khỏi nhà họ Hạ.
Chiến thư trắng trợn.
Câu nói ‘Một ngọn núi không thể chứa hai con hổ’ gần như đã thể hiện quyết tâm của Tô Gia Hân.
Tích Niên tỏ vẻ thờ ơ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421340/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.