Trên tờ giấy trắng có viết tên, bên cạnh tên là ảnh chụp, chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy rõ.
Cung Nhược Hàn trừng lớn mắt…
Nhưng lúc này… Hạ Ngôn vừa thấy bức ảnh và tên trên tập tài liệu, ngón tay anh khẽ run, con ngươi chợt co rút! Gương mặt lạnh lùng có vẻ banh chặt hơn nhiều. Anh vô thức để tập tài liệu lại vào trong túi da.
“Hả? Tôi còn chưa thấy mà. Ngôn, cậu cho tôi xem chút đi.” Cung Nhược Hàn nôn nóng. Vừa chuẩn bị nhìn thấy đã bị giấu đi mất, anh ta còn chưa thấy được gì đâu.
“Không cần nữa. Tôi biết là ai rồi.” Giọng của Hạ Ngôn trở nên khàn và trầm thấp.
“Là ai, ai thế? Có quen không? Rốt cuộc là ai vậy?”
Hạ Ngôn im lặng một lúc. Anh chau đôi mày kiếm, ánh sáng nơi khoé mắt khẽ liếc sang hướng tầng hai, thì ra là cô sao?
Cung Nhược Hàn tiếp tục hỏi: “Ngôn, rốt cuộc là ai vậy? Cậu làm tôi sốt ruột chết đi được.”
“Cậu sẽ nhanh chóng biết thôi.”
“Được rồi. Nếu cậu đã nói thế thì tôi không hỏi nữa. Vốn dĩ muốn ở nhà cậu ăn chực một bữa. Nhưng xem ra, tối nay nhà cậu cũng không có bữa tối. Thôi đi, tôi chỉ tội nghiệp cái bụng đói của mình…”
“Hừ, cậu mà còn đói được cơ à?”
“Khì khì.” Cung Nhược Hàn mỉm cười, rời khỏi nhà họ Hạ.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Hạ Ngôn ngồi trên sofa, túi da đựng tài liệu rơi trên sàn, bàn tay to siết chặt tờ tài liệu kia. Anh duỗi tay chống trán, đôi mắt xanh không ngừng nhìn tài liệu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421338/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.