Tích Niên nhanh chân đi về phía trước.
“A...” Cơ thể cô bất chợt mất thăng bằng, cả người bị Hạ Ngôn bế bổng lên.
“Ngoan một chút đi.” Anh lạnh lùng nói, bế cô đi nhanh về phía biệt thự.
Cô nằm trong lòng anh giãy giụa: “Buông tôi ra. Hạ Ngôn, anh thả tôi xuống đi! Tôi không muốn về, tôi không muốn ở bên cạnh tên ác ma như anh nữa đâu!”
“Hả... Ác ma sao?”
“Đúng vậy, anh chính là một tên ác ma. Tôi chưa từng gặp ai ác độc như anh!”
“Vậy thì cô hãy dốc hết thủ đoạn của bản thân để thoát khỏi tôi đi!” Giọng điệu anh đầy trêu tức.
“Anh... Quá đáng...!”
“Ồ. Tôi cho phép cô trốn, nhưng cho dù trốn bao nhiêu lần tôi cũng sẽ bắt cô về lại. Nhớ cho kỹ, trên người cô mãi mãi gắn cái danh vợ của tôi!”
“Anh... Ắt xì. Ắt xì.” Cô còn chưa nói xong thì đã hắt hơi liên tục, khụt khịt mũi. Chắc là bị cảm rồi.
Cô bị anh bế về nhà, ném lên trên giường: “Ngoan ngoãn ở yên đây đi.”
“Hạ Ngôn, hôm nay anh có thể mang tôi về, nhưng ngày mai tôi lập tức có thể tự mình rời khỏi nơi này. Như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh bắt lần nào thì tôi chạy lần đó.” Cô kiên cường nói.
“Ồ, Tích Niên à, rời khỏi nơi này thì cô có thể đi đâu? Về nhà họ Cố sao? Theo tôi được biết thì bố cô đã mất tích rồi. Mẹ kế của cô sẽ cho cô ở lại sao?” Anh thản nhiên mở miệng.
Mắt cô trợn to: “Anh,,, Anh biết chuyện bố tôi mất tích sao?” Triệu Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421327/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.