“Tôi không có nói dối! Những gì tôi nói là sự thật, tôi thực sự bị hãm hại.”
Hạ Ngôn đưa tay lên, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Ngoại trừ chủ tịch của trường ra, cô đã quyến rũ được bao nhiêu người đàn ông với khuôn mặt trong sáng này vậy?”
Nhìn khuôn mặt thanh thuần và đôi mắt ngân ngấn nước như sắp khóc đó đi. Người phụ nữ này đúng là quá biết diễn, dâm đãng giống hệt mẹ của cô ta vậy! Nghĩ đến đây trong mắt của Hạ Ngôn nhuốm lên một lớp giận dữ căm ghét, tàn nhẫn túm lấy tóc của cô.
“Á… Đau!” Cơn đau đớn như thể da đầu bị xé rách khiến cho cô nghẹn ngào kêu lên.
Anh phớt lờ cơn đau của cô, Hạ Ngôn một tay túm lấy tóc của cô, tay còn lại thì mở cửa phòng ngủ rồi kéo cô ra ngoài.
Da đầu đau đến mức tê dại, cô kêu la đến khàn cả cổ, nhưng cũng không lấy được một chút thương hại từ anh và cứ như thế cô bị kéo xuống cầu thang không chút khoan nhượng.
Các cô người làm ai nấy đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn.
Cô bị kéo ra khỏi biệt thự, Hạ Ngôn ném cô lên xe.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tích Niên nửa ngồi nửa nằm trên ghế, cô đau đến mức co người lại, lớp da đầu giống như đã trải qua một cơn đại nạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhó đến trắng bệch.
“Cô sẽ sớm biết thôi.” Hạ Ngôn đã ngồi vào chỗ ghế lái, đạp ga, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài.
“Hạ Ngôn, anh vẫn không chịu tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421323/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.