Chương trước
Chương sau
Ôm chặt vào? Lẽ nào bọn họ đang ôm nhau sau? Nếu không sao lại nói những lời ám muội như vậy? Hạ Khả Doanh càng nghĩ càng cảm thấy bứt rứt, hay là đá văng cửa vọt vào trong xem cho rõ ngọn ngành?
Không, không được... Cô ấy không thể lỗ mãng như thế được. Ngộ nhỡ không phải thì sao? Không phải thì sẽ lộ ra mình là người bụng dạ hẹp hòi, ngộ nhỡ có là vậy thật thì cũng không được bứt dây động rừng, phải tìm được chứng cứ.
Liếc một vòng bốn phía xung quanh, ánh mắt sắc bén của cô ấy dừng lại ở cái cửa sổ trên mái nhà. Cô không nghĩ ngợi nhiều, xoa xoa tay, dùng tốc độ cực linh hoạt trèo lên mái nhà rồi nằm sấp xuống cửa sổ.
Cô giống như con thạch sùng chăm chú bám trên mái nhà bên cạnh cửa sổ, tay bám chặt vào khung cửa sổ, ngó đầu nhìn...
Trong phòng làm việc...
Thẩm Thừa Quang ôm chặt lấy Cố Tích Niên, quần áo của cô lộn xộn, hay tay níu chặt lấy cổ của Thẩm Thừa Quang, đầu cọ vào giữa vai và cổ anh ấy. Nhìn từ góc độ của Hạ Khả Doanh hai người dường như đang hôn nhau vậy!
Hai người triền miên quấn quýt... Bầu không khí khiến người ta khó lòng xen vào. Hình ảnh chói mắt thu vào trong tầm mắt của Hạ Khả Doanh, cô ấy càng lúc càng nhíu mày chặt hơn, từ khiếp sợ đến phẫn nộ. Tâm trạng của cô dần dần mất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nhìn đôi nam nữ làm việc ám muội ngay tại phòng làm việc, nhịp tim Hạ Khả Doanh càng đập nhanh hơn, chủ tịch trường và học sinh quấn lấy nhau, hơn nữa học sinh này còn là chị dâu cô! Rõ ràng là phụ nữ đã kết hôn rồi nhưng vẫn làm ra chuyện mất tư cách như vậy. Sao lại có người không biết xấu hổ thế cơ chứ?
Cơn phẫn nộ xông lên đỉnh đầu, Hạ Khả Doanh nhảy từ trên cửa sổ trên mái xuống, chạm đất bằng mũi chân, không phát ra tiếng động.
Hạ Khả Doanh xiết chặt nắm đấm, là Cố Tích Niên quyến rũ anh ta? Hay là hai người kia từ lâu đã... đã...! Hiện tại cô nhớ lại những cảnh tượng trước kia. Chẳng trách, sau đó chủ tịch lại cẩn thận gọi Cố Tích Niên vào phòng làm việc! Lúc trở lại vết thương trên chân còn được bôi thuốc tử tế nữa!
Bọn họ... thế mà lại... có kiểu quan hệ mờ ám đó sao?
Cố Tích Niên là vợ của anh trai cô ấy đó! Tại sao lại có thể làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này cơ chứ...!
Nghĩ tới đây, Hạ Khả Doanh tức tốc quay đầu chạy đi, cô lao ra hành lang, chạy về phía vườn trường.
Trong phòng chủ tịch, Thẩm Thừa Quang bế Cố Tích Niên lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống sô pha, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ vặn vẹo không yên này.
"Ưm... khó chịu..." Cố Tích Niên rên nhẹ.
Thẩm Thừa Quang cau mày, con nhóc đòi mạng này! Bàn tay to lớn của anh ấy đặt trên bả vai cô, cúi người xuống, đôi môi chậm rãi hôn xuống. Khoảng cách rút ngắn lại từng chút từng chút một, chỉ chút nữa thôi là đã chạm đến môi cô...
Thẩm Thừa Quang khựng lại, ngẩng đầu lên, nhớ lại hình ảnh mình hôn cô vào bữa tiệc hôm đó. Đau lòng, anh lại nhìn cô gái nằm dưới thân mình, thở hắt ra một hơi nặng nề.

"Em bị thế này, chắc là bị trúng thuốc rồi!" Thẩm Thừa Quang nói chuyện, giọng khàn khàn.
Với tính cách của Cố Tích Niên, đây tuyệt đối không phải chuyện mà cô có thể làm, chỉ có một khả năng có thể giải thích cho tình hình hiện tại, chỉ có thể là do thuốc thúc ép mà thôi. Rốt cục là ai? Tại sao lại hận anh ấy đến vậy? Đúng là quá ghê tởm.
"Ưm... Ôm em, em chết mất, ôm em..." Cô không còn tỉnh táo nữa, cầu xin.
Thẩm Thừa Quang đã hy vọng cô gái này sẽ nói những lời đó khi tỉnh táo biết bao, nhưng thực tế lại không phải như vậy! Thẩm Thừa Quang đứng dậy, là ai hãm hại Cố Tích Niên?
Trương Manh sao?
Cố Tích Niên nằm trên sô pha lại bò dậy, cơ thể mềm mại của cô dán lấy đùi Thẩm Thừa Quang, ngón tay nắm lấy chỗ đó của anh ấy.
Nhìn Cố Tích Niên lộn xộn dưới thân, Thẩm Thừa Quang thở dài một hơi, bất đắc dĩ dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh của cô:
"Ngoan chút đi, lát nữa sẽ hết thôi."
Dứt lời, Thẩm Thừa Quang lấy điện thoại ra, không quan tâm bây giờ có phải là thời gian lên lớp hay không, nhấn gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Trương Manh: "Lập tức kêu Trương Manh đến phòng tôi ngay!"
Để tránh cho cô làm loạn, Thẩm Thừa Quang tháo cà vạt xuống trói hai tay Cố Tích Niên lại.
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa rất nhanh chóng đã vang lên:
"Chủ tịch, tôi là Trương Manh."
"Vào đi!" Giọng nói lạnh tanh không hề có chút cảm xúc nào từ trong phòng làm việc vang lên.
Trương Manh đẩy cửa bước vào, cung kính cúi đầu.
"Đóng cửa lại." Thẩm Thừa Quang lạnh lùng nói.
"Vâng."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Thừa Quang quay người lại, lúc này Trương Manh mới nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi: "Không biết chủ tịch gọi tôi đến có chuyện gì không?"
Thẩm Thừa Quang còn chưa nói gì, Trương Manh đã nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ, quay sang nhìn nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Cố Tích Niên bị trói chặt hay tay nằm trên ghế sô pha.
Cố Tích Niên run rẩy.
Trương Manh sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: "Cố, Cố Tích Niên, cô ta, sao cô ta lại ở đây?"
"Sao cô ấy lại ở đây, cô còn không rõ hay sao? Trương Manh! Đây là trường học, cô đã làm gì, chắc hẳn cô biết rõ!" Thẩm Thừa Quang ép cung, tuy rằng không chắc chắn đó là do Trương Manh gây ra nhưng cũng nghi ngờ tám chín phần.
"Chủ tịch, anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu?"
"Cắt tai đi là nghe hiểu ngay. Cô mau khai đi, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Trương Manh sợ đến ngây người, biểu cảm gượng gạo, cô ta nhìn thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt của Thẩm Thừa Quang. Nhưng tại sao anh ta lại phải nổi giận vì Cố Tích Niên? Trương Manh nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới nói:
"Anh Thẩm, tôi thật sự không biết anh đang nói gì. Tôi... tôi... tôi không làm gì cả."
"Rầm." Thẩm Thừa Quang đập bàn: "Tốt nhất là cô nên nói thật với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà cô, thậm chí là cả dòng họ nhà cô phải thay cô chịu đựng lỗi lầm này!"
Đây là sự khoan dung cuối cùng của anh ấy, vẻ nghiêm nghị và tàn bạo của anh ấy dọa cho Trương Manh sợ run rẩy cả người, suýt chút nữa không đứng vững nổi. Cô ta không thể vì nhỏ mà mất lớn được! Dựa vào thế lực nhà họ Thẩm, nếu trả thù nhà cô thật... vậy thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
"Anh Thẩm, anh đâu cần phải vì người phụ nữ này mà nhọc lòng như thế?"
"Cần hay không chưa đến lượt cô nói! Hơn nữa không phải là cô cũng nhọc lòng với cô ấy hay sao? Còn cố ý hạ thuốc cô ấy!"
"Tôi... không... không..." Vốn dĩ Trương Manh vẫn muốn tiếp tục nói dối, nhưng đối diện với sự phẫn nộ toát ra từ đôi mắt của Thẩm Thừa Quang, cô ta biết nếu còn tiếp tục nói dối thì chắc chắn chỉ có chữ "chết". Chần chừ một hồi, cô ta ngoan ngoãn gật đầu.
"Rốt cuộc là cô đã làm gì cô ấy? Mau khai ra, còn cứng miệng thì cô biết tay."
Thẩm Thừa Quang nhìn chằm chằm Trương Manh, Cố Tích Niên lúc này càng thêm khó chịu, tất cả thu vào trong mắt Thẩm Thừa Quang, khiến tim của anh ấy như bị đem đi rán, mâu thuẫn nhưng lại có chút đau lòng. Cô bị người ta đối xử như vậy ngay trước mắt anh ấy, trong lòng anh ấy có một thứ cảm xúc gì đó dần dần thay đổi. truyện đam mỹ
Thẩm Thừa Quang quét mắt qua mặt Trương Manh, ánh mắt anh ấy nghiêm nghị làm Trương Manh run lên, tâm lý cô ta càng thêm bất an. Trong lòng Trương Manh cảm thấy sợ hãi, ánh mắt sắc bén này của Thẩm Thừa Quang dường như có thể nhìn xuyên thủng cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.