Cơ thể cuộn tròn của Cố Tích Niên run lên bần bật, cô đã không thể giữ bình tĩnh thêm nữa. Cô gần như có thể nghe được tiếng thời gian dần trôi, thời gian nháy mắt trôi qua trong nỗi sợ hã của côi.
Không... Cô sợ đôi bàn tay béo ngấy kia lại chạm vào mình, cô sợ lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa, khi quần áo bị cởi sạch sẽ thật sự xảy ra loại chuyện kia...
"Ôi chao, Hạ Ngôn đúng là đồ bạc tình bạc nghĩa nhỉ! Lại một tiếng nữa rồi, người đẹp này, giờ tôi nên cởi quần nhỏ của cưng hay nên cởi áo lót của cưng trước đây?"
Lý béo dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá cô, liếm môi xoa tay hằm hè.
Cố Tích Niên lắc đầu nguầy nguậy, muốn đứng lên trốn nhưng hai chân lại bị Lý béo bắt lấy.
"Người đẹp, cưng có trốn cũng không thoát được đâu. Nơi này đều là người của tôi, cưng nghĩ mình có thể trốn đi đâu? Nếu cưng đã không ngoan thì chúng ta cởi cả quần lẫn áo lót đi. Trước để tôi nếm thử đồ tươi, sau đó lại chia cho anh em tôi thưởng thức."
"Không!" Cố Tích Niên giãy dụa.
"Kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không ai đến quấy rầy chúng ta đâu."
"Biến thái, anh là đồ biến thái!" Ai tới cứu cô với. Lạy trời, ai đến cứu cô đi.
Cô đã trơn bóng không đồ che thân rồi, tiếng khóc, tiếng thét chói tai vang vọng căn phòng.
"Người đẹp, cưng thơm quá..." Lý béo hít hà bên cần cổ Cố Tích Niên.
"Khốn nạn, mau thả ra! Cút đi!" Cô gào đến muốn rách cổ họng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421298/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.