“Thừa Quang, mau thả em ra. Đừng như vậy, em thật sự đã kết hôn rồi.” Tích Niên đẩy Thẩm Thừa Quang ra.
Nhưng anh ấy càng ôm cô chặt hơn: “Không, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra.”
Cố Tích Niên mím môi, nhíu mày nói: “Anh không buông em ra thì cũng được ích lợi gì đâu? Ước hẹn trước đây chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi. Anh không cần xem trò chơi là thật như vậy.”
Cô thật sự không muốn làm tổn thương một người anh trai đối xử tốt với mình như vậy.
“Trò chơi? Em nói là trò chơi sao?” Anh ấy chầm chậm buông cô ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, cô cố gắng biến mình thành vô hình: “Đúng vậy, Thừa Quang. Không phải anh quá nghiêm túc với lời nói đùa đó rồi chứ? Sao em có thể kết hôn với anh được? Anh chỉ là một tên lang thang, còn chồng em là một tổng giám đốc.”
Xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm, Thừa Quang. Em không biết phải dùng cách gì mới không liên luỵ đến anh. Mặc dù cách này rất xấu, nhưng hiện nay nó là cách duy nhất để giải quyết dứt khoát.
“Em yêu tiền sao?”
“Phải... Ai mà không yêu tiền chứ.”
“Trước đây em không như vậy.”
“Lúc đó em mới mấy tuổi chứ? Bây giờ em trưởng thành rồi mới biết được tầm quan trọng của tiền bạc. Vì vậy em chỉ có thể cưới một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền, muốn sống cuộc đời của một mợ chủ nhà giàu, chứ không phải ở bên một người lang thang như anh!”
Cô ép mình mỉm cười.
“Vì tiền nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421289/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.