''Hạ Ngôn, sao anh có thể như vậy? Anh còn có tính người không? Cho dù tôi chết đi cũng sẽ không làm ra loại chuyện này để thỏa mãn thói quen xấu của anh!'' Cố Tích Niên gào khóc. Trong giây phút này, cô chỉ cảm thấy bầu trời của mình đã hoàn toàn sụp đổ...
''Tính người? Đối xử với cô còn cần thứ đó sao?'' Gậy ông đập lưng ông, so với những chuyện mà mẹ của người phụ nữ này làm ra, những chuyện bây giờ mà anh làm chỉ là một chút da lông mà thôi.
''Cái đồ ma quỷ này!'' Bị cô người làm xé rách áo, nửa thân trên mát lạnh. Ngoại trừ kiểu như áo ngực thì gần như bị xé hết sạch.
''Ha... Tích Niên, cô nên thành thật một chút, lộ ra bản chất của cô đi. Như vậy, có lẽ tôi có thể bảo họ đối xử với cô dịu dàng một chút.''
Bản chất? Cố Tích Niên cười tự giễu, anh cho rằng bản tính của cô nên là như nào?
Cho nên phải chịu đựng sự sỉ nhục, chà đạp, giày vò của anh sao?
''Được, được. Anh bảo họ thả tôi ra, để tôi tự làm, tôi biểu diễn cho anh xem.'' Biểu cảm của cô trở nên lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng giống như không có linh hồn vậy.
Hạ Ngôn nở nụ cười hài lòng: ''Nên như vậy từ sớm chứ!''
Xé rách vẻ bề ngoài đơn thuần đáng thương, anh muốn xem xem từ sâu trong xương cốt của người phụ nữ này thối nát như nào, ánh mắt ra hiệu cho cô người làm đang bắt cô thả cô ra.
Cố Tích Niên chật vật đứng trước sô pha. Còn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421277/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.