Chương trước
Chương sau
Trên mặt biển, một chiếc du thuyền chậm rãi lướt đi dưới ánh trăng, ánh đèn sáng tỏ khiến nó trông có vẻ xa hoa vô cùng. Sóng cuồn cuộn, du thuyền cũng nhấp nhô theo sóng. Tình huống có vẻ bình thường này lại khiến người nào đó trong phòng khách hậm hực vô cùng.
Ánh đèn bên ngoài sáng ngời, mà có lẽ vì phòng khách xa hoa này không bật đèn nên có vẻ tối tăm. Cố Tích Niên cuộn tròn trên giường âm thầm kêu thảm: Cứu mạng! Ngồi thuyền khó chịu muốn chết rồi. Cứ dập dềnh, ngồi cũng không yên, chóng mặt muốn nôn, đầu cũng đau muốn chết. Sau này không bao giờ đi du thuyền nữa! Cô âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Đúng lúc cô đang khó chịu không chịu nổi thì có tiếng 'lạch cạch' vang lên, cửa phòng khách được mở ra. Dây thần kinh vừa được nới lỏng vì say tàu của Cố Tích Niên lập tức căng như dây đàn.
Cố Tích Niên ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa. Quái lạ? Sao cửa lại mở? Cô không hẹn ai đến mà? Ai lại vào phòng cô ngang nhiên như vậy chứ? Cố Tích Niên siết chặt chăn trên người mình, đôi mắt to sáng ngời, tràn đầy cảnh giác.
"Ai thế?"
Thấy người tới không đáp lời, Cố Tích Niên rướn người, nheo mắt nhìn cửa phòng. Chỉ thấy một bóng đen thon dài ngược sáng đi tới, từ dáng người có thể nhận ra là một người đàn ông. Chẳng lẽ là nhân viên phục vụ của du thuyền đến dọn phòng sao? Nhưng giờ này này nhân viên phục vụ cũng không nên quấy rầy khách nghỉ ngơi mới đúng chứ?
Cô nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi ai vậy ạ?"
Lời này đã tràn ngập sự mất kiên nhẫn rồi, vậy mà người đàn ông kia vẫn không đáp lời, nhanh chân vào phòng rồi đóng cửa lại, bước thẳng về phía cô.
Thấy người này hung dữ lao thẳng tới chỗ mình thì Cố Tích Niên cũng ý thức được nguy hiểm ập tới.
Cô kêu lớn: "Này, này... anh làm cái gì thế? Anh đừng đến đây! Anh vẫn còn tiến thêm tôi sẽ gọi người đấy!"
Cô khẩn trương rụt người lại, đôi tay nhỏ cuống quýt lần tìm công tắc đèn ở đầu giường. Bóng tối khiến nỗi sợ hãi càng thêm sâu sắc hơn.
Cố Tích Niên còn chưa kịp chạm tới công tắc bóng đèn ở đầu giường thì đã bị hai tay của người đàn ông kia mạnh mẽ khống chế toàn thân. Ngay sau đó cô bị lực của người kia kéo trở về, nặng quá...
Người này vậy mà lại áp lên người cô? Anh ta muốn làm gì thế?
Cố Tích Niên không nhịn được kêu lớn: "Buông ra, buông ra!"

Tư thế này quá dễ làm người ta miên man suy nghĩ đến những chuyện không tốt. Hơn nữa cả người cô đều bị đối phương khống chế, không nhúc nhích được chút nào. Bây giờ điều duy nhất cô nghĩ được là hét lớn lên, muốn người này buông mình ra.
"Im lặng chút cho tôi!"
Giọng nói tựa như mệnh lệnh vang lên, giọng anh ta rất trầm, tỏa ra cảm giác áp bức như đối mặt với bậc vương giả, còn mang theo sức hút tràn đầy nam tính.
Cố Tích Niên bị đè chặt trên giường, muốn giãy cũng không giãy được. Giờ cô mới cảm nhận được sức lực của nam nữ khác biệt nhiều như vậy, lại còn bị đối phương răn đe một câu. Nói thật, khí thế của người đàn ông này cứ như vừa sinh ra đã có vậy. Cố Tích Niên nuốt khan nước miếng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm đối phương. Bóng đêm quá tối, cô không thấy rõ dáng vẻ của anh ta lắm, chỉ cảm nhận được sự mạnh mẽ mà thôi.
"Sao tôi phải im lặng chứ? Anh mau thả tôi ra!"
Cố Tích Niên cũng là kiểu người ngang bướng, huống chi tình huống lúc này là cô bị một người đàn ông xa lạ áp dưới thân. Cô chỉ nghĩ thôi cũng tức điên rồi.
"Thả cô ra? Cô gái, cô thỏa mãn tôi thì tôi thả cô ra."
Khóe môi đối phương hình như hơi nhếch lên một chút, căn phòng tối tăm vọng lại lời của anh ta thật lâu. Không chờ Cố Tích Niên kịp phản ứng, người đàn ông này đã có hành động.
Anh ta dùng một tay cố định hai tay của Cố Tích Niên lên đầu giường để tránh cho cô cào lung tung, cũng ngăn không cho cô chống cự. Lúc này Cố Tích Niên như một con dê béo chờ người ta làm thịt, có sức lực cũng chẳng ích gì. Mà tay còn lại của người đàn ông thì giữ lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình rồi khóa chặt lại. Hơi thở xa lạ và tư thế tràn ngập chiếm hữu này khiến tim Cố Tích Niên giật thót, giọng nói cũng run rẩy.
"Anh... anh... rốt cuộc anh là ai? Anh định làm gì? Anh đừng làm bậy... đừng làm bậy. Buông ra! Tôi không biết anh! Có phải anh nhận nhầm người rồi không?"
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, Cố Tích Niên có thể nghe ra lời của đối phương mang ý tứ sâu xa hơn. Không được, không thể cứ như vậy được, sẽ có chuyện đấy! Nhưng tình huống bây giờ cơ thể người đàn ông này gần như đã nằm đè lên người cô rồi, bàn tay to còn đưa vào trong quần áo của cô, động tác đầy khiêu khích.
"Mau bỏ tay anh ra ngoài!"
Cảm nhận được bàn tay rộng và dày của đối phương đang mơn trớn da mình, Cố Tích Niên không nhịn được lại kêu lớn lên. Biển rộng bên ngoài sóng lớn mãnh liệt, tiếng sóng ào ạt pha loãng tiếng hét chói tai của cô, quẩn quanh khắp căn phòng khách này.
"Đúng là một cô nàng không an phận!"
Tiếng nói khàn khàn vang bên tai Cố Tích Niên, giọng nói tràn đầy mất kiên nhẫn, tựa như sự giãy dụa của cô đang làm phiền đến sự hưng phấn của anh ta vậy. Anh ta hung tợn cúi đầu, ngay khi Cố Tích Niên đang không biết phải làm sao thì đôi môi lạnh như băng của anh ta đã đổ ập xuống, dùng biện pháp trực tiếp đến điên cuồng chặn miệng cô, nuốt lấy tiếng hét chói tai của cô.

Tình huống bất ngờ khiến Cố Tích Niên gần như đơ ra, cảm nhận được hai đôi môi dán sát. Môi đối phương rất mềm, lành lạnh, gợi cảm khó tả, tựa như bánh Pudding làm người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng. Không đúng không đúng... chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô bị một người đàn ông lạ cưỡng hôn đấy à? Đã vậy còn nằm yên suy nghĩ vẩn vơ nữa chứ...
Chờ đã, người này định làm gì? Không được... trong đầu xuất hiện dự cảm không lành, cô không thể để người đàn ông này hủy hoại sự trong sạch của mình được. Huống chi cô còn không biết người này trông thế nào, tên họ là gì?
"Ưm!" Cô giãy dụa rút được một tay ra, điên cuồng đánh lên lưng đối phương.
"A..." Người đàn ông nhếch môi cười, chờ nhấm nháp đủ rồi mới từ từ rời khỏi môi thơm của cô.
"Đừng vội, bây giờ mới chính thức bắt đầu mà."
Nói xong, đôi môi lạnh như băng của anh ta lần theo hai má cô, hôn dần xuống dưới.
"Ưm a… đừng mà! Anh mau tránh ra, đừng chạm vào tôi." Cái miệng chết tiệt này, đừng hôn nữa... Trời ạ, ai đến cứu cô đi.
"Hử? Cô gái, cô nên học cách ngoan ngoãn một chút!" Người đàn ông này khàn giọng ra lệnh.
"Không! Á..." Đau đớn kịch liệt tựa như cơ thể bị xé rách vậy.
Người đàn ông kia dừng động tác: "Lần đầu tiên của cô?"
Đau quá, đau quá, đau đến mức không chịu được mà nước mắt của cô đã rơi xuống.
Người đàn ông sửng sốt một chút, chần chừ không động đậy, ánh mắt vốn hung tàn lúc này dịu đi: "Nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Thấy cô không kêu đau, anh ta bắt đầu hung mãnh đòi hỏi cô, tựa như mãnh thú buộc cô phải thần phục dưới thân.
"Ưm… ư a..." Cố Tích Niên nhẹ giọng rên rỉ, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô tựa như một con búp bê vải nằm trên giường, mặc cho người đàn ông xa lạ này đùa nghịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.