Trên mặt biển, một chiếc du thuyền chậm rãi lướt đi dưới ánh trăng, ánh đèn sáng tỏ khiến nó trông có vẻ xa hoa vô cùng. Sóng cuồn cuộn, du thuyền cũng nhấp nhô theo sóng. Tình huống có vẻ bình thường này lại khiến người nào đó trong phòng khách hậm hực vô cùng.
Ánh đèn bên ngoài sáng ngời, mà có lẽ vì phòng khách xa hoa này không bật đèn nên có vẻ tối tăm. Cố Tích Niên cuộn tròn trên giường âm thầm kêu thảm: Cứu mạng! Ngồi thuyền khó chịu muốn chết rồi. Cứ dập dềnh, ngồi cũng không yên, chóng mặt muốn nôn, đầu cũng đau muốn chết. Sau này không bao giờ đi du thuyền nữa! Cô âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Đúng lúc cô đang khó chịu không chịu nổi thì có tiếng 'lạch cạch' vang lên, cửa phòng khách được mở ra. Dây thần kinh vừa được nới lỏng vì say tàu của Cố Tích Niên lập tức căng như dây đàn.
Cố Tích Niên ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa. Quái lạ? Sao cửa lại mở? Cô không hẹn ai đến mà? Ai lại vào phòng cô ngang nhiên như vậy chứ? Cố Tích Niên siết chặt chăn trên người mình, đôi mắt to sáng ngời, tràn đầy cảnh giác.
"Ai thế?"
Thấy người tới không đáp lời, Cố Tích Niên rướn người, nheo mắt nhìn cửa phòng. Chỉ thấy một bóng đen thon dài ngược sáng đi tới, từ dáng người có thể nhận ra là một người đàn ông. Chẳng lẽ là nhân viên phục vụ của du thuyền đến dọn phòng sao? Nhưng giờ này này nhân viên phục vụ cũng không nên quấy rầy khách nghỉ ngơi mới đúng chứ?
Cô nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421272/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.