"Đông đông đông" tiếng gõ cửa truyền đến, Lạc Thiên Ngưng xuống giường mở cửa, Chú Lê đứng ngoài cửa bưng cái khay.
“Chú Lê, muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Tam tiểu thư ăn cơm tối ít, lão gia sợ cô đói bụng, để tôi mang đồ ăn cho cô.” Chú Lê nói.
“Cảm ơn ông nội, cũng phiền chú Lê quá.” Lạc Thiên Ngưng nghiêng người nhường đường, chú Lê bưng khay đi vào phòng.
“Tam tiểu thư, tôi đã hâm sữa cho cô, và một ít đồ ăn nhẹ. Cô có thể ăn một chút trước khi đi ngủ. Đừng để đói.” Chú Lê đặt đồ lên bàn, nói với cô.
“Được, cháu biết rồi, cảm ơn chú Lê.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Tam tiểu thư, trước đây cô chịu khổ rồi, trong lòng lão gia cũng buồn. Có lúc muốn bù đắp cho cô, cô đừng từ chối. Lão gia già rồi, không tránh khỏi suy nghĩ không chu đáo." Chú Lê đột nhiên nói.
Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chú Lê, cười "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Lê đã nhắc nhở."
Chú Lê "Vậy tôi về đây, tam tiểu thư nhớ ăn chút đồ đó."
Lạc Thiên Ngưng "Vâng."
Hành động của chú Lê thực ra không phải để cho cô ăn tối, bởi vì trong bữa tối, Lạc Thiên Ngưng lịch sự từ chối chia cổ phần từ ông nội, chú Lê đến đánh tiếng với cô.
Lạc Thiên Ngưng nghĩ ra được ý này, lão gia tử rất áy náy với cô, cho nên ông thật sự muốn chia cổ phần để bảo vệ cô, không phải là thử cô.
Đáng lẽ cô phải vui mừng vì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466869/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.