“Không sao chứ?” Lạc Gia Thần hỏi.
Lạc Thiên Ngưng vội vàng đứng lên, vuốt tóc nói: "Không sao, cảm ơn anh hai."
Lạc Gia Tuyết ánh mắt tức giận. Xông qua muốn đánh Lạc Thiên Ngưng, Lạc Gia Thần ngăn cô ta lại, che chắn cho Lạc Thiên Ngưng sau lưng, tức giận nói: "Đủ rồi! Em náo đủ chưa!"
"Không có! Em mới là em gái ruột của anh! Anh không giúp em, ngược lại bảo vệ tiểu tiện nhân này! Em sẽ nói với mẹ!" Lạc Gia Tuyết khóc lóc chạy đi.
Lạc Gia Thần bất lực xoa ấn đường, quay người lại nói với Lạc Thiên Ngưng: "Gia Tuyết còn nhỏ. Không hiểu chuyện, em thông cảm nhé."
Lạc Thiên Ngưng chế nhạo: "Ngại quá, không thông cảm được."
Lạc Gia Thần không phản ứng, hỏi: "Em nói cái gì?"
"Lạc Gia Tuyết còn nhỏ sao? Chúng em rõ ràng là bằng tuổi nhau, tại sao em phải thông cảm cho nó?" Lạc Thiên Ngưng nhìn Lạc Gia Thần nói.
“Em đối đầu với nó không tốt chút nào, mọi người trong gia đình đều cưng chiều nó.” Lạc Gia Thần nói.
"Có tốt hay không ai mà biết được? Nói không chừng em đuổi cô ta ra khỏi Lạc gia, những sự chiều chuộng đó đều là của em rồi." Lạc Thiên Ngưng cười nói.
“Thiên Ngưng, đừng quá đáng.” Lạc Gia Thần trong mắt có một chút bất mãn, Lạc Thiên Ngưng thù địch quá nặng.
“Quá đáng à? Chưa hẳn.” Lạc Thiên Ngưng nói, ngồi xổm xuống giúp Lạc Gia Thần nhặt tài liệu, thoáng thấy dòng chữ "Truyền thông Gia Hân" trong tài liệu.
“Lạc Gia Hân muốn thành lập công ty?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Không, là studio dưới trướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466854/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.