Lạc Thiên Ngưng rời khỏi bệnh viện, đem theo Hách Ngư đến một công viên gần đó, sai Hách Ngư mua gì đó về ăn, còn cô thì một mình lang thang đến ghế đá ven đường. Lấy ra một điện thoại di động dự phòng.
Quá nhiều người biết cách liên lạc với cô qua điện thoại trước đó, vì vậy cô đã dành thời gian đi mua một chiếc mới dự phòng.
Bấm số của Đàm Dương, Lạc Thiên Ngưng đợi một lúc lâu, bên kia mới nhấc máy: "Alo?"
"Đàm Dương. Là tôi." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Rose?” Tấn Dương ngạc nhiên nói, giọng nói này quá giống Rose.
“Không. Tôi không phải Rose.” Lạc Thiên Ngưng cau mày.
Lạc Thiên Ngưng có khuôn mặt và giọng nói gần giống với Rose, trùng hợp như vậy thì phải nghĩ cách giải thích mới lấy được lòng tin của Đàm Dương.
Rốt cuộc, chuyện trọng sinh thế này, thực sự quá kinh khủng, rất khó khiến người khác tin được.
"Cô là ai? Tại sao biết cách liên lạc với tôi?" Đàm Dương nói.
“Tôi là… em gái của Rose.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Rose là một đứa trẻ mồ côi, làm gì có em gái?” Đàn Dương không tin nói.
"Sáu tháng trước, Rose có một nhiệm vụ ở Trung Quốc, gặp được tôi. Cô ấy và tôi là chị em sinh đôi. Chỉ cần nhìn thấy tôi là anh sẽ tin". Lạc Thiên Ngưng tiếp tục bịa chuyện, hy vọng sẽ thuyết phục được Đàm Dương.
“Đàm Dương, Rose đã kể cho tôi tất cả kinh nghiệm của cô ấy, đối với các anh tôi cũng biết quá rõ, tôi không phải đến làm hại anh, tôi là đến cứu anh.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Rose
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466847/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.