Lúc này, Mặc Đình Thâm ngồi ở ghế sau của xe, Tiêu Nhuệ cảm thấy nhiệt độ trong xe đã giảm xuống mấy độ.
Hai ngày trước Lạc tiểu thư và boss của mình còn rất tốt, hôm nay sao lại cãi nhau rồi?
Mặc Đình Thâm xoa ấn đường, đột nhiên nhớ tới câu mà Lạc Thiên Ngưng đã nói không chỉ một lần, "Không phiền Mặc tổng quan tâm." Không biết tại sao, đột nhiên anh nhớ ra Rose đã nói rằng "Tư thù cá nhân mà thôi, Không phiền Mặc tổng quan tâm."
Sự thờ ơ bướng bỉnh giống nhau, giống như một con sư tử nhỏ đang giận dữ, nhe nanh múa vuốt.
Anh tùy miệng hỏi: "Vẫn không có tin tức của Rose sao?"
Tiêu Nhuệ nói: "Hôm đó bỏ lỡ cơ hội ở quán nét, liền không có tin tức rồi."
Mặc Đình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, quán net, hôm đó Lạc Thiên Ngưng cũng đang ở quán net.
Anh cảm thấy mình điên rồi, Lạc Thiên Ngưng là một học sinh trung học trói gà không chặt, còn Rose là một sát thủ át chủ bài danh tiếng lẫy lừng, sao có thể có liên quan?
“Boss, vài ngày nữa là sinh nhật Tống phu nhân, gửi thiệp mời đến ngài.” Tiêu Nhuệ nói.
“Không đi.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng từ chối.
“Lạc gia cũng nhận được lời mời, chắc là sẽ đi.” Tiêu Nhuệ nhắc nhở.
"Anh rất rảnh? Còn để ý đến Lạc gia?" Mặc Đình Thâm liếc xéo anh ta.
“Không, không, tôi rất bận, tôi vẫn đang tìm Rose!” Tiêu Nhuệ lập tức nói.
Anh ta không muốn boss không vui ném anh ta đến châu Phi.
Hôm nay, Lạc Thiên Ngưng đang đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466841/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.