Sau khi Lạc Thiên Ngưng rời đi, Lạc Gia Tuyết vẫn còn chìm trong sợ hãi, cô ta chạy về biệt thự, vừa khóc vừa chạy vào phòng Diêu Thục Phân “Mẹ, mẹ ơi, mẹ phải giúp con dạy con nhỏ Lạc Thiên Ngưng đó!” Lạc Gia Tuyết khóc như mưa, khiến Diêu Thục Phân cảm thấy đau lòng. “Gia Tuyết, đừng khóc, nói cho mẹ biết, con nhỏ chết tiệt đó đã bắt nạt con như thế nào?” Diêu Thục Phân dìu con gái nhỏ của mình, hỏi. Lạc Gia Tuyết ngập ngừng nói chuyện tìm người bắt nạt Lạc Thiên Ngưng, vừa khóc vừa nói: "Cô ta uy hiếp con, nói sẽ lấy đi tất cả những gì quan trọng nhất của con, để con không thể làm con gái của nhà họ Lạc, còn muốn cướp đi anh Tống Dục của con, Mẹ, con sẽ không sống nổi nếu không có anh Tống Dục! " "Đồ đê tiện này! Chê ngày còn dài sao! Gia Tuyết đừng sợ, còn có mẹ, nó không thể cướp thứ gì đi hết!" Diêu Thục Phân an ủi. Làm sao bà ta có thể chịu đựng được khi đứa con gái bé bỏng của mình bị bắt nạt bởi một con tiểu tiện chủng đó. Diêu Thục Phân nghĩ lại,hỏi: "Con vừa rồi nói, Lạc Thiên Ngưng tự mình nói nó là đứa dơ bẩn?" Lạc Gia Tuyết không phản ứng gì, vẫn nức nở: "Vâng, vâng." Diêu Thục Phân vui sướng trong lòng, vậy chính xác là Lạc Thiên Ngưng đã bị mấy tên côn đồ đó làm nhục rồi, nhiều tên như vậy, sẽ có một người làm cho cô vô tình mang thai đi? cho dù không có, bà ta có thể ngụy tạo, đến lúc đó công khai chuyện này, để Lạc Thiên Ngưng không có chỗ đứng trong cả Hải Thành! Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết âm thầm nói về kế hoạch này, Lạc Gia Tuyết đột nhiên mỉm cười, Lạc Thiên Ngưng, mày cứ chờ đi! Mấy ngày nay, Lạc Thiên Ngưng thường đi cùng ông cụ, hôm nay lại cùng ông cụ chơi cờ, vừa chơi vừa than thở: "Ông nội, ông có tài đánh cờ cao siêu như vậy, tại sao lại không nhường cháu một chút?"
"Chơi cờ dựa vào thực lực, làm sao có thể tùy ý khiêm nhường? Ông nội đây là đang rèn luyện cho cháu.” Ông cụ cười híp mắt. "Đúng, đúng, đúng, ông nội không hiếm lạ cháu đến đây. Là do cháu đến quấy rối ông nội. Nếu một ngày không gặp ông tôi, cháu cảm thấy cả người đều khó chịu!" “Cháu tiểu nha đầu này!” Ông lão cười mắng. “Lão gia tử, Mặc tổng tới rồi.” Người hầu đi vào nói. Lạc Thiên Ngưng sửng sốt, Mặc Đình Thâm đến? Theo sau là Mặc Đình Thâm bước vào sân, khuôn mặt nghiêm nghị, gương mặt vô song, mặc một bộ vest đen có họa tiết sẫm màu với một khí chất mạnh mẽ. Người đàn ông này nhìn thế nào cũng rất đẹp trai, Lạc Thiên Ngưng trong lòng si mê. “Đình Thâm đến rồi, ngồi xuống đi!” Ông lão tươi cười chào hỏi. “Lão gia mấy ngày nay thân thể tốt chứ?” Mặc Đình Thâm ngồi xuống hỏi. "Tốt! Tốt! Tiểu nha đầu Thiên Ngưng này mỗi ngày đều tới cùng ta đánh cờ cho đỡ buồn chán, tán gẫu đi dạo, muốn không tốt cũng khó!" Lão gia tử nhân tiện khen ngợi Lạc Thiên Ngưng một câu. “Thiên Ngưng quả thật là có hiếu, có thể đến cùng người mỗi ngày.” Mặc Đình Thâm khóe miệng nở nụ cười, anh khi không cười đã đẹp rồi, cười lên càng giống một tảng băng tan, làm người nhìn mê mẩn. Bình thường nữ tử đều không thể lọt vào mắt của Mặc Đình Thâm, đối với những tiểu thư khác, cũng nên gọi một câu là Lạc tiểu thư , nhưng nhắc đến Lạc Thiên Ngưng, Mặc Đình Thâm nói là, Thiên Ngưng, chứ không phải là tam Lạc tiểu thư.
Ông lão trong lòng tính toán, hỏi: " Đình Thâm với đứa cháu gái này của ta hình như rất hợp nhau nhỉ?” Mặc Đình Thâm khẽ cười: "Có duyên gặp mặt mấy lần, Thiên Ngưng khiến người ta ấn tượng sâu sắc." Lạc Thiên Ngưng suýt nữa không kìm được mà phun nước vào mặt Mặc Đình Thâm, hai người họ lấy đâu ra ấn tượng sâu sắc. Ông cụ rõ ràng là sẽ đem hai người xích lại gần nhau, Mặc Đình Thâm có thể đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy được không? Sau đó, ông lão và Mặc Đình Thâm nói về vấn đề kinh doanh, Lạc Thiên Ngưng nghe đến buồn ngủ, Mặc Đình Thâm đột nhiên hỏi, "Thiên Ngưng đã nghĩ qua, đại học học chuyên ngành gì?" Lạc Thiên Ngưng đột nhiên bị hỏi, vẻ mặt hoang mang, ông cụ lại mở miệng nói: "Lạc gia có một ngôi sao lớn như Gia Hân, Gia Tuyết và Thiên Ngưng phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình cũng không tệ." Mặc Đình Thâm cau mày nói: "Thiên Ngưng không thích hợp đóng phim." Anh chỉ nghĩ đến việc cô gái nhỏ này cùng người khác vui cười la mắng trên TV, trong lòng liền có chút bực tức. Lạc Thiên Ngưng cảm thấy không thoải mái, cô và Mặc Đình Thâm mới chỉ ăn cùng một bữa cơm, bởi vì ngoài ý muốn, mới có những lần xuất hiện cùng nhau, nhưng bọn họ thực sự không quá quen thuộc đến mức có thể khiến Mặc Đình Thâm quyết định cuộc sống tương lai của cô. Thế là cô mang theo giận hờn nói: "không thích hợp chỗ nào, tôi thấy tôi bây giờ cũng rất xinh đẹp, trở thành đại minh tinh cũng không phải là không thể."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]