Khi Mặc Đình Thâm đến quán net, bên ngoài không có người nên trong không gian yên tĩnh truyền ra âm thanh mắng mỏ của đám côn đồ rất rõ ràng, bọn hắn hét: "Tiểu thư Lạc gia thì sao, đợi lát nữa em sẽ biết sự lợi hại của các anh trai!”
Khi Mặc Đình Thâm nghe được mấy chữ "Tiểu thư Lạc gia", sắc mặt thay đổi, anh ta bận bịu quá lâu, quên mất rằng cô bé Lạc Thiên Ngưng kia vẫn chưa gọi điện cho anh.
Khi Mặc Đình Thâm và Tiêu Nhuệ đi vào con hẻm, liền thấy bốn năm tên côn đồ đang vây quanh góc tường, mơ hồ nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng và áo hoodie có mũ màu hồng của cô gái.
Anh sải bước tới, kéo một tên côn đồ sang một bên, thấy Lạc Thiên Ngưng đang cắn tay của một tên côn đồ trong số đó, giống như một con hổ dữ.
Tóc vàng lớn tiếng hét: "Đừng lo chuyện bao đồng! Bằng không, đánh gãy chân mày!"
Mặc Đình Thâm trầm giọng nói: "Tiêu Nhuệ, đừng đánh chết."
Tiêu Nhuệ lao tới đá tóc vàng ra, tóc vàng đập mạnh vào tường không thể đứng dậy, cú đá của Tiêu Nhuệ khiến hắn ta gãy ít nhất một cái xương sườn.
Nhìn thấy sức chiến đấu của Tiêu Nhuệ, đám côn đồ đều có chút sợ hãi, chưa kể khi Mặc Đình Thâm bước tới, ánh mắt anh lạnh băng như thể đang nhìn vài người chết.
“Cút!” Mặc Đình Thâm nói một câu, đám côn đồ vây xung quanh Lạc Thiên Ngưng lập tức tản ra.
Mặc Đình Thâm bước tới, còn có một tên côn đồ bị Lạc Thiên Ngưng cắn tay, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466836/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.