Người khác cô đều có thể không quan tâm, nhưng Đàm Dương không được, đó là người của cô, cô tuyệt đối không thể mở mắt nhìn Đàm Dương trở thành bia đỡ đạn cho Lục thị! 
Lạc Thiên Ngưng đứng lên nói: "Nếu anh đã có chuyện cần xử lí, vậy tôi đi trước nhé." 
Mặc Đình Thâm buồn cười nhìn cô, nói: "Lúc em theo tôi đến, cũng không thấy em để ý việc tôi có chuyện cần xử lí, lúc này chuyển sang hiểu chuyện rồi?" 
Lạc Thiên Ngưng hơi đỏ mặt, nói: "Anh làm việc tiếp đi, tôi về đây." 
"Tiêu Nhuệ, tiễn tam tiểu thư." Mặc Đình Thâm dặn dò. 
"Không cần đâu, không cần đâu, tôi xuống lầu thì gọi xe là được rồi, các anh làm việc đi." Lạc Thiên Ngưng vội vàng lắc tay. 
Tiêu Nhuệ thật sự rất bận, không tìm được lô hàng này, boss sẽ gỡ anh ta ra làm tám khúc. 
Mặc Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Thật sự có thể tự mình đi về?" 
Lạc Thiên Ngưng gật gật đầu, Mặc Đình Thâm thật sự không thể rời đi, nói một câu: "Đi đường cẩn thận, đến gọi điện cho tôi." 
Lạc Thiên Ngưng đồng ý, sau đó đi thang máy xuống lầu, đột nhiên nghĩ đến, cô nào có số điện thoại của Mặc Đình Thâm. 
Danh viện của cả Hải Thành đều vắt kiệt đầu óc, muốn có phương thúc liên lạc với Mặc Đình Thâm, nhưng ai cũng không tra được số điện thoại của anh. 
Rời khỏi khách sạn, vội vàng tìm một quán net, nóng lòng bước vào, bảo ông chủ cho một ghế lô đơn, sau đó đóng cửa mở máy tính ra, sau đó nhanh chóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-kieu-manh-me-cua-mac-tong/466834/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.