Nhìn người xông tới, Hạnh Nhược Thủy sờ mũi một cái, im lặng.
Ưng Trường không khuôn mặt tươi cười lập tức lạnh lẽo, khôi phục gương mặt như không có gì. Ngay cả ánh mắt, cũng là lạnh lùng, người ngoài ngàn dặm cũng không thèm nhìn.
Hạnh Nhược Thủy lấy bàn tay che lại khóe môi đang cong lên, cảm thấy Cổ Tranh tựa như một con nghé con, cố tình làm như mình không nhận ra điều này.
"Ưng, anh cảm thấy sao rồi? Vết thương còn đau hay không?" Cổ Tranh chạy tới, ra vẻ ta đây mới là nữ chính.
Hạnh Nhược Thủy vừa định giúp cô một chút, cho cô một chút thời gian biểu diễn, liền bị Thượng tá kéo tay lại, còn không thèm để ý mà xoa xoa.
Ưng Trường không ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: "Cổ tiểu thư, vợ tôi ở bên cạnh, đừng tranh giành lời của người chính thức chứ."
"Phốc ——" Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa phun, thật may là tay cô che miệng nhanh hơn. Cô phát hiện, Thượng tá thật ra miệng lưỡi rất độc nha, hơn nữa lời độc không mang thô tục.
Quả nhiên, Cổ Tranh sắc mặt cũng trở nên khó coi, lúng túng một hồi không biết nói cái gì cho phải."em tới xem anh thế nào, dù sao, anh cũng vì đỡ đạn cho em mà bị thương."
Hạnh Nhược Thủy nhận rõ, lời này là cố ý nói cho cô nghe, nhưng là cô sẽ không sập bẫy của Cổ Tranh. Nói cho cùng, Nhược Thủy trong lòng vẫn là không thoải mái, nhưng không thèm so đo, thượng tá nhà cô là quân nhân sắt thép mà.
"Đó là nhiệm vụ của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832057/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.