Đến giờ tan tầm, Hạnh Nhược Thủy chuẩn bị về nhà, lúc ra khỏi cửa liền thấy Thượng tá cùng với Dương Tử Vân, Viên Mộng và bé con.
Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, một hồi lâu không rõ chuyện gì xảy ra. Cô có cảm giác, hình như mọi người đang có ý định tổ chức đi du lịch?
Những người khác đang ở trên xe bên đường đối diện, Ưng Trường không sải bước đến, ôm eo cô. “ Vợ, mọi người đến đón em!!”
“Này, này…” Nhược Thủy còn chưa phục hồi tinh thần lại. Thật ra thì điều này không trách cô được, từ khi Dương Tử Vân biết quan hệ của cô và Ưng Trường không, cơ hồ đã không có sắc mặt tốt. Mỗi lần có cô ở đây, không phải là không khí bị đè nén thì sẽ giương cung bạt kiếm, hòa thuận vui vẻ như bây giờ là điều hiếm thấy. Thậm chí đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt của Dương Tử Vân. Này, này… quả thật hiếm thấy!!
Ưng Trường không cười cười, cũng không giải thích. Ôm cô liền theo hướng đối diện đi, dọc theo đường đi một cánh tay khác vươn ra bảo vệ, thẳng đến bên xe."Đi thôi, hôm nay mẹ mời ăn cơm!"
"Lên xe thôi." Dương Tử Vân cười cười, liền vào trong xe ngồi.
Hạnh Nhược Thủy càng thêm mơ hồ, trừ lần đầu tiên gặp mặt không biết thân phận lẫn nhau, đây là lần đầu tiên Dương Tử Vân đối với cô ôn hòa, giống như là người khác giả dạng thành. Nếu không phải tất cả mọi người đều ở đây, cô thật muốn hỏi Trường không, mẹ của anh có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832055/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.