Nói chuyện với Viên Mộng xong, hai vợ chồng nắm tay nhau đi về nhà.
Ưng Phúc An cùng Mai Ngạn Đình ngồi ở trên ghế sofa, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi.
"Cha, mẹ!" Nhìn thấy bố mẹ xuất hiện, nhóc con nhảy xuống ghế chạy tới.
Hạnh Nhược Thủy đỡ lấy bé, ôm lên hôn một cái rồi lại một cái nữa. Nghĩ đến sau này giao bé con cho Viên Mộng, trong lòng cô lại không hề muốn.
Vừa nói đến người gây sự là Viên Mộng, thật ra cô so với ai khác đều hiểu, cho dù có là con của mình, cô cũng không kém yêu thương Phúc An chút nào. Chỉ là không có Tiểu Phúc An, Viên Mộng liền quá đáng thương, cái yếu ớt của người phụ nữ cần Phúc An che chở.
người bạn nhỏ Ưng Phúc An được mẹ hôn, lập tức trở về phòng, trong phòng vang vọng thanh âm bẹp bẹp.
Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nó liền biến thành con vịt nhỏ nói cạc cạc.
"Vợ, chúng ta trở về phòng." Thượng tá đem nhóc con từ trong ngực cô xách ra ngoài, ôm cô đi lên lầu.
Hạnh Nhược Thủy nhìn anh một cái, lời này cùng với động tác này, không phải rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm sao? Cô vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mai Ngạn Đình cười mập mờ.
Vừa về tới trong phòng, Thượng tá thân thật ôm chặt lấy cô, chỉ là yên lặng ôm, không giống như thường ngày vừa ôm vừa hôn
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, quay lại ôm anh. Cô có cảm giác, chuyện liên quan đến thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832052/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.