Chương trước
Chương sau
Địa ngục nhân gian, tầng chót.
“Nếu thích cô ấy, tại sao lại không giữ ở bên người?” Sói Xám hít một hơi thuốc, không hiểu hỏi.
Dã Lang vắt chéo hai chân, ngón giữa kẹp điếu xì gà, miễn cưỡng tựa lên sô pha. Nghe xong câu hỏi của Sói Xám liền nhíu mày “Nếu có người đem Mạc Vấn giữ ở bên cạnh suốt cả đời, cậu cảm thấy Mạc Vấn sẽ yêu người kia sao?”
Sói Xám sửng sốt một chút, anh ruốt cuộc cũng chịu nhắc đến cái tên Mạc Vấn này, đó là điều cấm kỵ trong lòng anh, không cho người khác nói tới, chính anh cũng sẽ không nhắc đến.
“ không biết” Mạc Vấn cho dù có bị nhốt cả đời thì trong lòng cũng chỉ có một mình Dã Lang.
Dã Lang khẽ mỉm cười, vẻ mặt xa xôi: “Cô ấy cũng giống như vậy, ta cũng sẽ không uất ức bản thân làm người thế thân cho kẻ khác”. Dù cho ta có giữ cô ấy ở bên cạnh cả đời, trong lòng cô ấy cũng chỉ có hình bóng của người khác.
Sói Xám cười hì hì một tiếng, giơ tay đánh một quyền lên tay anh “*&^%$! Cái tên này, miệng càng ngày càng trôi chảy.”
Dã Lang nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.
Vào lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp.
“Vào đi”
“Lão đại, có người tiến vào địa ngục nhân gian, gần lên tới tầng cuối rồi.”
Dã Lang ngừng một chút, khẽ cau mày “ người nào?”
“Một người phụ nữ, một người phụ nữ rất lợi hại” tên thuộc hạ lau mồ hôi, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ cường hãn ngoài kia liền đổ mồ hôi.
“Hả?” Dã Lang nở nụ cười thú vị, nhíu mày “Nhiều người như vậy lại không cản nổi một người phụ nữ, vậy ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ ở chỗ này, mặc cho người ta chém giết rồi.”
người phụ nữ như thế nào mà có thể đột phá địa ngục nhân gian tầng tầng trở ngại? người này, sợ rằng giống thợ săn Liệp Báo về khoản liều mạng. Chỉ là không biết mục đích của cô ta là cái gì, không phải là muốn ám sát anh chứ?
“Đại ca” tên thuộc hạ mồ hôi túa ra ngày càng nhiều.
Dã Lang khoát khoát tay, cho hắn ta lui xuống. Đưa xì gà lên miệng, chậm rãi hút một hơi. Tiếng đánh nhau đã đến ngoài cửa. Ở địa ngục nhân gian, bình thường không dùng súng, cho dù có dùng súng, cũng là súng cách âm, vì vậy không nghe được tiếng súng.
Một lát sau, cửa mở rộng, một người đi vào, còn là một người phụ nữ! Một đường xông thẳng tới nơi đây, hơi thở của cô chỉ hơi nặng nề một chút. Giống như đối với cô mà nói, xông phá vòng phòng ngự nặng nề này căn bản không thành vấn đề.
Nếu là lúc bình thường, Dã Lang nhất định sẽ lo lắng về vấn đề phòng ngự của địa ngục nhân gian, nhưng mà giờ phút này anh không có tâm tư để quản chuyện đó.
Chứng kiến người đi tới, trong nháy mắt, anh kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin nhìn người đứng trước cửa. Mạc Vấn! không phải là người giống Mạc Vấn! Mà thật sự là Mạc Vấn!
người mới tới đi đến trước mặt anh, khẽ ngước đầu nhìn anh. Cô chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn “Minh Dạ”.
Minh Dạ là tên thực của Dã lang, nhưng người biết điều này không nhiều lắm. Ngay cả Thiên Lang Bang cũng không có mấy người biết.
“Mạc Vấn?” thật lâu sau, Dã Lang mới nhẹ nhàng nói lên cái tên này.
người phụ nữ khẽ cau mày “ anh gọi sai rồi, tôi tên là Tĩnh.”
Dã Lang cuối cùng cũng khôi phục lại sự tỉnh táo. Mạc Vấn đã chết, chết ngay trong ngực anh, anh là người rõ nhất. người này cho dù có giống đi nữa, cũng không phải là Mạc Vấn của anh. Nhất thời, thanh âm của anh lạnh xuống, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm. “Mục đích của cô là gì?”
Trừ Liệp Báo cùng Đao Ba, cô ta là người thứ ba có thể xông vào đây, còn là một người phụ nữ nhỏ nhắn.
“Tìm người” Tĩnh nhìn anh, hoàn toàn không bị hơi thở lạnh lùng của anh ảnh hưởng.
Trong lòng mọi người ở Thiên Lang Bang đều đang trầm trồ khen ngợi người phụ nữ này. Qua nhiều năm như vậy, không có được mấy người ở trước mặt đại ca mà còn có thể bình tĩnh như thế, huống chi còn là phụ nữ. người phụ nữ này thích hợp làm chị dâu của bọn họ.
“ người nào?” Dã Lang hơi nheo mắt hỏi.
Tĩnh cười cười, nhìn thẳng vào mắt của anh “ anh! Minh Dạ, dù lên trời hay xuống đất, anh đều là người của tôi!”
Nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng hút không khí.
Sói Xám nhịn không được huýt sáo một hơi, âm thầm khen ngợi người phụ nữ này. Phụ nữ muốn Dã Lang không ít, nhưng phụ nữ dám nói Dã Lang thuộc về cô ta, thì đây là người đầu tiên.
Dã Lang cũng không tức giận, ngược lại rất hứng thú “Tại sao?”
“ anh là người đàn ông của tôi” cường thế nhấn mạnh như muốn tuyên cáo với tất cả mọi người.
Ưng Trường không trực tiếp bay từ thị trấn T đến thành phố B, vừa đúng vào ngay ngày chủ nhật.
Vừa vào đến cửa nhà, mọi người trong nhà đều tập trung đầy đủ ở đây.
“Trường không!” Dương tử Vân nhào tới, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem. Mặc dù đã nhận được tin tức, con trai của cô còn sống nhưng khi nhìn thấy người thật, vẫn nhịn không được chảy nước mắt.
Ưng Trường không vỗ nhẹ lưng bà, im lặng an ủi.
So với Dương Tử Vân thì Thượng Tướng cùng ông nội anh tỉnh táo hơn nhiều. Dù sao cũng là quân nhân, thường thấy tử vong. Đối với bọn họ mà nói, mỗi một đồng đội đều là anh em ruột thịt, tất cả đều là cốt nhục thân sinh.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Dương Tử Vân cười, mãnh liệt lau nước mắt, kéo con trai lại, nhìn hết toàn thân từ trên xuống dưới, đánh giá thêm một lần nữa.
“Cha!” đang chơi trò chơi ở trên lầu, nghe bảo mẫu nói cha trở lại, bé con tựa như tên lửa không đầu, lao xuống. Hai cái chân ngắn ngủn, nhỏ xíu chạy lẹp xẹp, đạp đất chạy xuống. Mọi người ở dưới, ai nhìn thấy cảnh này cũng run sợ.
Ưng Trường không đã sớm đứng ở dưới cầu thang, im lặng làm tư thế bảo vệ.
Đến lúc còn lại nửa đoạn cầu thang, bé con kêu cha, cứ như vậy hướng về phía anh nhảy xuống, không một chút do dự cùng sợ hãi.
Ưng Trường không nhanh chóng tiếp được cậu bé, sau đó ném lên không trung rồi đưa tay ra đón lấy. Lâu rồi không thấy hai cha con chơi trò chơi của bọn họ. Giờ phút này, trong phòng tràn đầy tiếng cười lạc lạc lạc của bé con.
Đến khi trò chơi kết thúc, bé con ôm lấy cổ anh, không ngừng gọi “Cha, cha, cha…”
Dáng vẻ kích động này làm cho tất cả mọi người nở nụ cười.
“A Tuệ, dọn cơm lên” vừa vặn đến thời gian ăn tối, Dương Tử Vân vội vàng phân phó bảo mẫu dọn cơm.
Vì vậy mọi người nháo nháo nhiệt nhiệt ngồi vào bàn ăn.
“Cha, tại sao mẹ không về nhà cùng cha?” bé con cầm chặt đũa, chớp đôi mắt to, gấp gáp hỏi.
Dương Tử Vân cùng Thượng Tướng đều sửng sốt, trợn mắt nhìn bé con. Đứa nhỏ này, thật biết cách làm cho người khác bất ngờ.
Bé con không hiểu cũng không nhìn thấy, bởi vì cậu đang gắt gao nhìn chằm chằm cha cậu, chờ câu trả lời.
Ưng Trường không gõ nhẹ lên đầu bé con, cười cười “Mẹ có chuyện quan trọng phải làm, nhưng mẹ sẽ trở về thật nhanh. Đến lúc đó, Phúc Yên lên thành phố Z ở cùng mẹ, chịu không?”
“Được” bé con dùng sức gật đầu, cười híp mắt. Sau đó lại gõ bát đũa, kêu “Con muốn ăn đùi gà bự, đùi gà bự.”
Ưng Trường không liền gắp đùi gà bự, thả vào trong chén của cậu bé.
Tất cả lực chú ý của bé con lập tức đều tập trung trên đùi gà, tay cầm muỗng, tay cầm đũa, chuyên chú cùng đùi gà chiến đấu. Nhìn bộ dáng đó của cậu, giống như đang ở chiến trường, rất khôi hài.
Dương Tử Vân cùng Thượng Tướng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi tin tức. Cuối cũng vẫn là Dương Tử Vân mở miệng “Khi nào con rảnh rỗi thì đi xem Miêu Miêu một chút. Con bé tự sát, thật may là phát hiện đúng lúc, nên mới kịp thời cứu chữa.”
“Nha” Ưng Trường không khẽ cau mày, đáp một tiếng, không nói gì. Nếu mẹ không đề cập đến, anh liền quên việc của Miêu Miêu rồi. Lòng anh nhỏ, chỉ có thể nhớ tới người trong nhà.
Chỉ là nghe tin này, lòng anh vẫn có một chút khổ sở. Mẹ và dì Dung tự cho là đúng, hại đến Miêu Miêu. Mặc dù không biết nguyên nhân thực sự Miêu Miêu tự sát là gì, nhưng nhất định cùng việc mang thai có liên quan. Chỉ hy vọng cô ấy có thể mau chóng bình phục. Còn hai người phụ nữ trên năm mươi tuổi này, mong họ có thể nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
“Mẹ, sau này, người cùng với dì Dung đừng có càn rỡ nữa. May mắn Miêu Miêu lần này có thể cứu trở về, nếu thêm một lần nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Đến lúc đó, dì Dung sẽ hận mẹ cả đời.” Nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn phải nói ra.
Dương Tử Vân nhìn con trai, trên mặt lộ vẻ bi thương.
Lập tức Thượng Tướng liền tức giận “ anh đang nói chuyện với ai đấy hả? Bà ấy là mẹ của anh, bà ấy cũng là vì anh, tại sao lại gọi là càn rỡ? anh còn tiếp tục nói hưu nói vượn nữa, tôi liền một phát bắn chết anh.”
“Vậy ta liền một phát súng bắn anh chết trước,” Ưng Chấn Bang dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, kêu pằng một tiếng.
Lúc này, không ai dám lên tiếng.
“Đó là con gái của người khác nên các ngươi không đau lòng. Nếu như là con gái của hai ngươi, hai ngươi có hận cả đời hay không? Thậm chí còn có thể giết người.” Đối với sự hoang đường của con dâu, Ưng Chấn Bang vẫn còn để ý trong lòng.
Ưng Trường không vội vàng trấn an lão nhân gia đang tức giận “Ông nội, người đừng giận.”
Ưng Chấn Bang nhìn con trai cùng con dâu, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Ưng Trường không thở ra một hơi, nhìn cha mẹ.
“Cha, mẹ, con đã tìm được Nhược Thủy rồi. Đợi cô ấy làm công việc xong, trở về, chúng con sẽ kết hôn. Con sẽ không cưới bất cứ ai ngoài Nhược Thủy, quyết định này sẽ không bao giờ thay đổi! Con thật sự không hy vọng hai người cứ mãi ngăn cản, đả thương tình cảm gia đình của chúng ta. Con tin tưởng cha mẹ thật lòng quan tâm con, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, mà người phải sống với người khác cả đời là con, như vậy chỉ có con mới biết ai là người thích hợp nhất với mình. Con không mong cha mẹ sẽ yêu thích Nhược Thủy, nhưng con xin hai người đừng làm tổn thương cô ấy. Nếu như hai người không muốn nhìn thấy cô ấy, vậy chúng con sẽ chuyển đến thành phố Z sống, đến ngày lễ, ngày tết, con mang theo Phúc Yên về thăm hai người là được.”
“Cháu dẫn Nhược Thủy về nhà chúng ta đi, ông nội rất yêu quí con bé! Sau này, nếu ai dám làm khó nó, ông nội là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!” Ưng Chấn Bang lớn tiếng tuyên bố, giọng nói nghiêm túc làm cho người ta không dám không nghe.
Dương Tử Vân há miệng, không thể làm gì khác hơn, nói: “Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn nguội rồi kìa.” Cha chồng đã tỏ thái độ mạnh mẽ như thế, hai người còn có thể nói gì?
Ưng Chấn Bang lại vỗ cháu nội một cái, cười híp mắt “Cháu nên dạy con bé chơi cờ thật tốt, đến lúc đó có thể hảo hảo bồi ông đánh cờ a.”
“Được” Ưng Trường không toét miệng cười. Có ông nội che chở cho Nhược Thủy, cha mẹ cũng sẽ không làm gì quá chừng mực.
Bé con cũng tham gia náo nhiệt, hô lớn một tiếng “tốt”, chọc cho mọi người đều cười nghiêng ngả.
Ưng Chấn Bang nhìn tiểu Phúc Yên, thở ra một hơi “Khi nào thì cháu cùng với cháu dâu mới nhanh chóng sinh thêm một đứa, cho Phúc Yên có bạn chơi cùng?”
“Ông nội, người yên tâm, sau này chúng con sẽ cố gắng sinh luôn một đôi song phượng thai.” Ưng Trường không cũng không nhịn được cười.
Ưng Chấn Bang vỗ một cái lên đầu anh “ anh cho rằng là nặn tượng đất đấy à? anh nói một đôi là sẽ có một đôi? Nhà chúng ta không có di truyền về việc sinh đôi, anh thử cùng Nhược Thủy tìm hiểu xem, nhà bọn họ có di truyền về phương diện này hay không?”
“Dạ, thủ trưởng!”
“Tiểu tử thúi!” Ưng Chấn Bang không nhịn được lại cho anh thêm một cái vỗ vô đầu.
Mặc dù vợ chồng Thượng Tướng có chút khó chịu nhưng con trai bình an trở về luôn là Hỷ sự lớn, cho nên không khí bữa cơm cũng rất náo nhiệt, vui mừng.
Sau bữa cơm chiều, người một nhà cùng ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, xem tivi. Trên thực tế, chỉ có người lớn nói chuyện phiếm, còn bé cưng thì chiếm lấy hộp điều khiển, nhìn chằm chằm tivi.
Rất nhanh đã đến thời gian đi ngủ của bé cưng.
Đã có một khoảng thời gian dài không được gặp cha, bé cưng nhất định đòi cha phải cùng ngủ với mình. Cha không đồng ý, cậu làm bộ sẽ lăn ra đất ăn vạ.
Ưng Trường không bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhấc cậu bé lên, cùng trở lại gian phòng nhỏ, sau đó ném lên giường, còn mình thì đến trước cửa sổ ngồi xuống, kéo chăn qua đắp lên mình của bé “Tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ đi, cha ở đây cùng với con.”
Bé cưng ôm bàn tay cha, nghiêng đầu nằm xuống, xoay người lại, từ dưới gối lấy ra một tấm hình “Cha, nhìn nè, là mẹ!” cậu bé giống như hiến vật quý, đưa hình cho cha xem một tí.
Ưng Trường không cười cười, sờ sờ đầu của cậu. Hình này, là thật lâu trước đây, anh cho bé và nói cho bé biết người trong hình là mẹ, đến bây giờ, bé vẫn còn giữ. “Mau ngủ, mẹ rất nhanh sẽ trở về.”
Bé nằm nghiêng, ôm hình cùng bàn tay của cha, đôi mắt to lanh lợi nhìn thẳng vào cha cậu “Khi con thức dậy, mẹ sẽ về nhà sao?”
Ưng Trường không dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé, trả lời “Đúng, cho nên Phúc Yên phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ.”
Bé cưng nhìn anh, chỉ một lát sau, đôi mắt to liền chầm chậm khép lại.
Ưng Trường không vẫn tiếp tục vuốt lưng cho bé, đến khi hoàn toàn xác định cậu đã ngủ thiếp đi. anh mới nhẹ nhàng rút tay ra ngoài, lại muốn lấy hình đi, nhưng bé cưng lập tức nhúc nhích, giống như sắp tỉnh.
“Đừng đụng vào hình, con đụng vào hình, nó sẽ thức dậy” giọng nói Dương Tử Vân có chút bất đắc dĩ. Trước đây, bà cũng đã thử qua, thậm chí cho cậu hình của Trường không, nó cũng không muốn, nhất định phải là tấm hình kia thì mới được. Tóm lại, con trai cùng cháu nội bà đều bị Hạnh Nhược Thủy mê hoặc!
Ưng Trường không chậm rãi đứng lên, nhìn tiểu oa nhi trắng trắng, mềm mềm trên giường, trong lòng cảm thấy mềm mại. “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài” anh nắm vai mẹ, cùng nhau đi.
Vừa ra khỏi phòng bé cưng, liền bị Thượng Tướng đoạt mất. Một đôi mắt bốc lửa, nhìn chằm chằm anh. Ưng Trường không bất đắc dĩ cười cười.
“Ông làm gì vậy? nó là con trai của chúng ta.”
Thượng tướng mặc kệ, con trai hay là không con trai, ôm vợ trở về phòng mình.
Ưng Trường không đứng tại chỗ nhìn theo, khóe miệng hơi nhếch lên. Mấy mươi năm nữa, anh và Nhược Thủy cũng giống như vậy thôi. Đến lúc đó, không lẽ anh cũng phải ăn giấm chua của con trai, con gái?
Sau mấy chục năm nữa, anh nhất định sẽ trở thành một ông lão tính tình quái dị, còn Nhược Thủy nhất định là một bà lão dịu dàng như nước.
Phồn hoa tan mất cùng quân lão!
………………….
Thời gian trôi thật nhanh.
Trong khoảng thời gian hành hạ này, đại đa số thời điểm đầu óc đều đình công, đối với Hạnh Nhược Thủy mà nói, chỉ ngóng trông ăn cơm rồi ngủ. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, đều là huấn luyện, đều là hành hạ.
nhưng mà những ngày loại này cũng không phải hoàn toàn không có lợi, tạm thời mặc kệ kết quả huấn luyện, tựa như lúc thi tốt nghiệp trung học phải chiến đấu ba năm trường cấp ba, rất cực khổ nhưng cũng rất phong phú.
Cảm giác đó chính là cuộc sống của cô lúc này. Trong sự khổ sở có sung sướng cùng vui vẻ. Hôm nay, hình như Liệp Báo cảm thấy hành hạ họ đủ rồi, thậm chí cho họ được nghỉ ngơi cả một ngày. nhưng khi nhận được chỉ thị, phải chạy về trong vòng một canh giờ! 
“Mọi người tốt, giải tán!”
Liệp Báo ra lệnh một tiếng, những người bị huấn luyện thật lâu lập tức giải tán, cũng che dấu sự kích động không ngừng trong lòng.
“Hạnh Nhược Thủy, cô đi theo tôi đến một nơi.”
Hạnh Nhược Thủy đang muốn nhanh chân chạy đi, liền bị Liệp Báo kêu lại. Trong lòng cô đang gào khóc nhưng mà ngoài mặt lại không dám lộ ra dấu vết, ngoan ngoãn vòng trở lại, đi theo Liệp Báo về một hướng khác.
Liệp Báo mang theo cô, đi thẳng tới chỗ chiếc xe màu xanh của cô đang đỗ phía trước. Hạnh Nhược Thủy ngồi vào ghế phụ, một câu cũng không hỏi. Liệp Báo không thích bị người khác truy hỏi.
“Làm sao cô không hỏi, tôi muốn dẫn cô đi đâu?” sau khi xe chạy, Liệp Báo nhìn đường phía trước hỏi.
Hạnh Nhược Thủy cười cười “Báo cáo! Cô có nói qua là không thích chúng tôi truy hỏi vấn đề của cô, dù sao tôi cũng không thể chống lại mệnh lệnh.”
Liệp Báo lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng. Xe một đường chạy thật nhanh, băng đèo vượt núi, thật giống một con Liệp Báo băng qua núi rừng.
Hạnh Nhược Thủy nhìn cảnh sắc bên ngoài vút qua, trừ một màu xanh lá cây ra, cái gì cũng không thấy rõ. Trên mặt cảm giác hơi đau rát nhưng cũng rất kích thích.
Cô giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, mặc dù không có rám đen nhưng cũng thô rám.
Bình thường ở trong phòng ngủ mọi người đều trêu ghẹo nói chờ khi đi ra khỏi nơi này, tất cả bọn họ đều thành Hoàng Kiểm Bà rồi.
Hạnh Nhược Thủy nhịn không được bật cười.
“Cười trộm cái gì?” ánh mắt sắc bén của Liệp Báo xoay chuyển, quay đầu lại hỏi.
“Tôi cười là bởi vì khi chúng tôi ở trong kí túc xá thường nói, chờ khi chúng ta kết thúc huấn luyện, tất cả đều thành Hoàng Kiểm Bà rồi.” Lời này, lúc đầu là Mộ Vũ nói. Mộ Vũ luôn là người nhiệt tình, hài hước, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Liệp Báo hừ lạnh một tiếng “Cũng không phải là dựa vào gương mặt kiếm cơm, sợ cái gì!”
Hạnh Nhược Thủy chỉ cười. Cô biết, Liệp Báo là người phụ nữ một lòng vì sự nghiệp, tình cảm không nằm trong phạm vi cô ấy quan tâm, tự nhiên cô ấy cũng sẽ không hề có ý tưởng “nữ vi duyệt kỷ giả dung”(phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu)
Xe của Liệp Báo chạy một lúc, rốt cuộc cũng dừng lại tại dãy đất bằng phẳng trong một khu rừng.
“Xuống xe đi.”
Hạnh Nhược Thủy vừa xuống xe vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh. Cô hoài nghi, đây có phải là huấn luyện đặc biệt do Liệp Báo an bài.
Đang suy nghĩ, Liệp Báo đã quay đầu xe lại, hướng đường cũ mà chạy.
“Uy?” Hạnh Nhược Thủy hô một tiếng, miệng mũi đều bị bụi bậm sặc đầy, ho khụ nửa ngày, cổ họng vẫn còn cảm thấy khó chịu, muốn uống một ngụm nước cũng không được.
Lẳng lặng đứng tại chỗ, âm thầm quan sát bốn phía, đây tuyệt đối là âm mưu!
Nhạy cảm, Hạnh Nhược Thủy ngay lập tức cảm giác được nguy hiểm. Cô mím chặt môi, đột nhiên xoay người, ngay tại lúc đó bỗng có một người hướng cô đánh tới.
“Ưng Trường không” so chiêu một hồi, Hạnh Nhược Thuỷ cười, gọi tên của đối phương.
Ưng Trường không kéo nón xuống, cười toe toét, hướng về phía cô, giang hai cánh tay ra, ôm cô vào trong ngực “Vợ, có nhớ anh không?”
“Nhớ!” Hạnh Nhược Thủy rộng rãi thừa nhận, nhào vào trong ngực anh. Ôm lấy cái hông gầy gò mà có lực của anh “Tại sao anh lại đến đây? anh đã nói rõ với Liệp Báo rồi à?”
“Ừ” anh đã đồng ý với cô ta một điều kiện. người phụ nữ kia, luôn không quên nắm bắt bất cứ cơ hội nào để chiếm tiện nghi của anh.
Ưng Trường không cúi đầu, che môi của cô lại, ngăn chặn cô hỏi đông hỏi tây. Dây dưa thật sâu, đến khi cô phải thở hồng hộc, anh mới chịu buông ra “Đi thôi vợ, hôm nay chồng sẽ dẫn vợ đi chơi!”
Hạnh Nhược Thủy giơ tay lên đánh vào ngực anh một quyền “Đi đâu? không thể đi đến nơi nào quá xa, ai biết Liệp Báo có thể đột nhiên thay đổi chủ ý hay không! Cô ấy nói, khi nhận được chỉ thị, phải trở về trong vòng một canh giờ.”
“Yên tâm đi, mọi chuyện đều đã có chồng lo.” Ưng Thượng Tá lơ đễnh, tay ôm cô, đi như bay. Đi được một đoạn ngắn, liền nhìn thấy chiếc xe Hummer của anh đỗ ở gần đó.
Hạnh Nhược Thủy ngồi vào ghế lái phụ, bên cạnh chỗ của tài xế, nhìn người đàn ông ngồi kế bên mình, lúm đồng tiền như hoa. Vào giờ khắc này, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc. Cũng chính lúc này, cô mới hiểu được thế nào là “ lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại sớm sớm chiều chiều.” (1)
(1)“tình này nếu như đã mãi lâu dài
há cứ phải gặp nau sớm sớm chiều chiều”
hai câu thơ cuối trong bài thơ “Thước Kiều Tiên” của Tần Quan viết khi bị đày ra biên cương, phải chia cắt với người vợ là Tô Tiểu muội.
Ưng Trường không quay đầu lại, nhìn nụ cười của vợ mình, không nhịn được kéo cô lại gần, dùng sức gặm một cái.
Hạnh Nhược Thủy đánh nhẹ anh một cái, dặn dò: “Lo lái xe đi!” cuộc sống đang tốt đẹp như vậy, cô không muốn lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ luồng gió thổi ù ù bên tai, kêu khẽ, rất thích ý. Ngồi bên cạnh là người đàn ông cô yêu nhất, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt thâm tình của anh, không có thời khắc nào có thể tốt đẹp hơn bây giờ.
“Đồng chí thượng tá, xin hỏi chúng ta đang đi đâu đây?” cô chú ý thấy, xe đang đi hướng nội thành.
Ưng Thượng Tá nhìn vợ, đôi mắt vốn sắc sảo trong chốc lát bỗng trở nên sâu không thấy đáy, thanh âm tựa hồ cũng có chút khàn khàn “Mướn phòng.”
“Lưu manh” Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười mắng, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi. Vốn dĩ cả hai người là lưỡng tình tương duyệt, nên không cần phải e ngại hay thẹn thùng.
Ưng Thượng Tá cười toe toét khoe cả hàm răng trắng, bị vợ trêu trọc, trong lòng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, nếu không phải đang lái xe, anh đã nhào tới rồi.
Xe một đường chạy bon bon, rất nhanh đã tới thị trấn.
Mới vừa rồi, Ưng Thượng Tá cũng không phải nói đùa, xe chạy thẳng tới khách sạn, anh liền nắm tay vợ đi đến quầy tiếp tân để mướn phòng. anh chọn loại khách sạn nhỏ, vì khách sạn cao cấp, camera nhiều, dễ gây sự chú ý.
Cô gái ngồi trước quầy, nhìn bọn họ với anh mắt mập mờ.
Dù không có gì phải ngượng ngùng, nhưng Hạnh Nhược Thủy cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Lại nói, đây là lần đầu tiên cô cũng với đàn ông đi mướn phòng. Mặc dù đã quyết định, đời này không phải anh thì nhất định không gả, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Vào phòng, cô liền nắm lấy áo của Ưng Thượng Tá, ngẩng đầu, nói một cách nghiêm túc: “ anh không phải định ăn mà không chịu mua phiếu đấy chứ?”
“Ăn trước rồi sẽ trả lời em!” Ưng Thượng Tá lập tức ôm lấy cô ném lên giường, sau đó giống như một con sói đói liền nhào tới, cúi đầu gặm lấy môi cô, vội vàng giống như đã đói bụng cả năm trời.
không thể như vậy!
Hạnh Nhược Thủy oa oa khẽ gọi một tiếng, chưa kịp lên tiếng kháng nghị đã bị người đàn ông dưới thân vừa cắn vừa sờ. Rất nhanh, cô liền mềm mại giống như vũng nước, trong miệng cũng khẽ rên rỉ, thanh âm trầm thấp mê người.
Ưng Thượng Tá bị thanh âm trầm thấp của cô mê hoặc, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi, động tác ở miệng và tay càng thêm vội vàng, hận không thể một phát đem đống quần áo cản trở công việc của anh xé bỏ.
Hạn hán lâu ngày gặp mưa rơi.
Hai người đều giống như điên, quấn lấy đối phương thật chặt, dùng hết sức để cảm thụ từng hơi thở của đối phương.
**thủy triều giống như ngọn lửa được tưới thêm xăng, bùng lên mạnh mẽ, đem lí trí của cả hai đều đốt sạch, không còn sót lại chút gì. Chỉ có tình ý của họ triền miên, sâu càng thêm sâu.
Ước chừng qua ba lần, Ưng Thượng Tá mới không cam lòng nguyện ý thả cô ra.
Hạnh Nhược Thủy nằm sấp trên người anh, thân thể mềm mại, thở hồng hộc, nhìn Thượng Tá đại nhân vẫn như cũ thần thái sáng láng, trong lòng thầm khinh bỉ mình, cô cử động một chút cũng phải cố hết sức nhưng anh lại rất bình thường, chỉ là hơi thở có chút nặng nề!
Cô tưởng rằng qua mấy ngày nay, thể lực của mình đã tiến bộ rất nhiều rồi, nhưng cùng anh so sánh, dường như chênh lệch rất xa.
Cô dùng ngọn tay ngọc ngà, thon dài của mình, đâm chọt từng phát từng phát một vào ngực anh, giọng nói tràn đầy sự bất mãn, khônng cam lòng “Chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ?”, mặc kệ cô có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua anh.
Ưng Trường không bắt được ngón tay của vợ mình, cười ha ha, bỏ vào miệng, hôn một cái “Vợ đừng nóng giận, chồng để cho em đâm!”
Hạnh Nhược Thủy đột nhiên ôm lấy cổ anh, nâng nửa người trên lên, há miệng dùng sức cắn một cái trên mặt anh, lưu lại dấu ấn rất rõ ràng. Lúc này trong lòng cô mới cảm thấy thoải mái một chút, hả hê nhìn anh, cười không ngừng.
Ưng Thượng Tá hoàn toàn không để ý chút nào, đem mặt bên kia đưa tới trước miệng cô, lấy lòng nói: “Vợ, có muốn hay không cắn thêm bên này nữa cho đối xứng?”
Vì vậy Hạnh Nhược Thủy không hề khách khí, tại bên mặt kia của anh, cắn thêm một cái. Nhìn bộ dáng tức cười của anh, cô cười đến mức ngã lên ngã xuống.
Ưng Thượng Tá ôm hôn cô một phen, sau đó để cô nằm trên người của mình. Tiếp tục hôn một cái lên trán cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tay Hạnh Nhược Thủy đặt trên ngực của anh, cằm đặt phía trên, ngẩng đầu nhìn anh. Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt rất mê người. Một lát sau, vươn tay sờ sờ cằm của anh, cảm giác nhoi nhói quen thuộc “Mọi thứ giống như đang nằm mơ!”, chính là một giấc mộng vô cùng tốt đẹp.
“Bé ngốc!” Ưng Thượng Tá vuốt mặt của cô, ánh mắt thâm tình. Quanh đi quẩn lại, cô ruốt cuộc lại trở về trong lồng ngực của anh. Mà anh, như có được toàn bộ thế giới.
Hạnh Nhược Thủy hếch mũi lên, nhưng vẫn cười. Có một người tồn tại trong lòng, chỉ cần nghĩ đến anh liền không nhịn được nở nụ cười, huống chi hiện tại anh đang ở trước mắt cô!
“Đúng rồi, Bội Thi tốt không? Phó Bồi Cương có cùng trở về với anh hay không?”
Lần trước thấy Thái Thương rất vội vàng nên cô chưa kịp hỏi. Chỉ là nếu bọn họ đưa ra tin tức một bộ phận đi làm nhiệm vụ, như vậy Phó Bồi Cương nhất định còn sống. Phải biết rằng, Phó Bội Cương là dạ trưởng xuất sắc nhất binh đoàn.
“Bọn họ đều rất tốt. Mỗi ngày Đàm Bội Thi đều than mệt chết đi được, chuyện của công ty đè bẹp cô ấy, hỏi em lúc nào thì trở về giúp cô ấy. Cô ấy nói chưa từng thấy bà chủ nào vô trách nhiệm như em.” nhưng anh nhìn ra được, thời điểm Đàm Bội Thi kêu la những lời này cũng rất vui vẻ.
Hạnh Nhược Thủy nhịn không được cười khanh khách, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra giọng nói cùng vẻ mặt của Bội Thi lúc đó. Cô từ trên người Thượng Tá lăn xuống, nằm ngang tựa vào trong khủy tay của anh, nhìn trần nhà màu trắng, mỉm cười nhẹ nhàng “Thật tốt!”
“Thật tốt!” nói xong hai lần, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Ưng Thượng Tá phát ra hai tiếng rầm dữ dội, liền nghiêng người đem cô đè ở dưới thân “Vợ, em đang nằm dưới người anh mà dám nghĩ đến kẻ khác, xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Đã làm ba lần, mặc dù Ưng Thượng Tá còn chưa thỏa mãn, nhưng anh thương vợ mình lắm, vì vậy chỉ chọc cho cô ngứa ngáy.
Hạnh Nhược Thủy đặc biệt sợ nhột, bị Ưng Thượng Tá đùa giỡn, cô lăn lộn khắp giường, ai yêu ai yêu cầu xin tha thứ, cười tới nỗi bị sặc.
Ưng Thượng Tá vội vàng dừng lại thay cô xoa bụng “Vợ, em không sao chứ?”
Hạnh Nhược Thủy ho mãnh liệt, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên cửa phòng bị đạp một cước, mở ra.
Ưng Thượng Tá nhanh tay kéo chăn bao phủ lấy hai người, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy có hai người xông tới, cầm súng chỉ vào họ.
“ không được động đậy, cảnh sát phá án!”
Ưng Thượng Tá cùng vợ liếc mắt nhìn nhau, trong chớp mắt liền hiểu, họ đụng phải cảnh sát càn quét tệ nạn xã hội.
Ưng Thượng Tá nhìn vợ gật đầu một cái, từ trên giường nhảy xuống, đoạt lấy súng của hai người họ, đồng thời đánh họ ngã xuống đất. Những cảnh sát này phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng làm việc, không chịu vận động, bản lĩnh kém đến đáng thương.
Ưng Thượng Tá dùng ga giường trói hai người lại.
Vợ chồng cùng nhau mặc quần áo vào.
Ưng Thượng Tá mở cửa sổ, leo mấy cái đã vững vàng rơi xuống mặt đất, ba tầng lầu đối với anh mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ. anh giang hai cánh tay, nhìn cô nói: “Vợ, nhảy xuống đi.”
Hạnh Nhược Thủy khẽ mĩm cười, không có nhảy xuống, mà là dạng người giống như anh, leo mấy cái đã vững vàng đứng trước mặt anh.
“Vợ thật giỏi!” Ưng Thượng Tá lòng tràn đầy kiêu ngạo, ôm lấy cô dùng sức gặm vài cái.
Trong phòng trên lầu, một đám người khác vọt vào, đến trước cửa sổ vừa nhìn thấy cảnh này đã kêu lên: “Bọn họ ở dưới đó, bắt bọn họ lại!”
Hạnh Nhược Thủy kéo tay Ưng Thượng Tá, cười kêu to: “Còn không chạy mau!”
Vì vậy hai người nhanh chân bỏ chạy trên đường cái. Thật may là xe của Thượng Tá không đậu ở bãi đậu xe của khách sạn, mà là đậu ở một nơi khác trong thị trấn.
Chạy được một khoảng xa hai người mới ngừng lại, nhìn lẫn nhau, kìm không được cười ha ha.
Mặt của Hạnh Nhược Thủy hồng đến lợi hại, không biết nguyên nhân là vì quẫn bách hay là vì chạy bộ, giống như một quả táo ngon miệng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Vì vậy Thượng Tá lại một lần nữa không nhịn được đem cô ôm chặt lấy, gặm vài cái.
Hai người nắm tay nhau, đi bộ thong thả trên đường. Nhớ đến một màn vừa rồi ở trong khách sạn, vẫn là nhịn không được, bật cười khanh khách. Lần đầu tiên mướn phòng lại có thể đụng phải cảnh sát càn quét tệ nạn, hai người bọn họ đúng thật là may mắn!
“Thượng Tá đại nhân, bây giờ chúng ta nên đi nơi nào?” vốn định nằm trên giường của khách sạn tâm sự, nhưng hiện tại kế hoạch đã bị phá sản.
Ưng Thượng Tá ôm cô “Vợ, đi thôi, ông xã dẫn em đi ăn thức ăn ngon.”
Hai người đi đến một nhà hàng buffett nổi tiếng ở thị trấn T. Mặc dù giá cả có chút đắc nhưng cảnh sắc tự nhiên, thức ăn chất lượng, phù hợp để hai người ngồi xuống từ từ thưởng thức.
Khẩu vị của Hạnh Nhược Thủy so với trước đây đã tiến bộ hơn nhiều, còn sức ăn của Thượng Tá thì không cần phải nói, cho nên hai người hoàn toàn có thể ăn hết một bàn thức ăn phong phú trước mặt.
Hạnh Nhược Thủy nhìn Thượng Tá ăn hết miếng thịt lớn này đến miếng thịt lớn khác, nhịn không được cười khanh khách.
Cô nhớ lúc còn học đại học, mỗi khi bạn bè tụ tập, thường đến nhà hàng nhỏ kế bên trường học ăn cơm. Ở đây năm đồng tiền một món ăn, còn cơm thì tùy ý, muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Vì vậy một đám người lồng lộng, hùng dũng ngồi xuống, kêu vài dĩa đồ ăn, thế nhưng lại ăn của người ta hết mấy thùng cơm, lúc ấy biểu tình của ông chủ so với khóc còn khó coi hơn.
Có một lần cô cùng với Bội Thi đi đến nhà hàng đó ăn cơm, vừa đúng ngay lúc ông chủ đang cầu xin mấy bạn học nam “Các vị đại ca, xem như tôi cầu xin các cậui, các cậu đi nhà hàng khác ăn cơm được không? Lượng cơm các cậu ăn quá nhiều, tôi rất thiệt thòi! Tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, các cậu bỏ qua cho tôi đi!”
Cô với Bội Thi cười đến đau cả bụng. Về sau, mỗi khi nhớ đến một màn kia, vẫn nhịn không được cười đến lăn lộn trên đất.
“Thế nào?” Thượng Tá cho là trên mặt mình có dính đồ ăn, sờ tới sờ lui, rất sạch sẽ nha liền đưa tay nắm lấy cái mũi nhỏ của vợ “Đang cười cái gì? Thành thật khai báo mau!”
Hạnh Nhược Thủy đẩy tay anh ra, cười càng thêm vui vẻ. Một hồi lâu sau mới dừng lại, hàm hàm hồ hồ đem lời muốn nói nói ra “em đang nghĩ nếu mỗi người khách đều giống chúng ta,ông chủ có thể trốn trong chăn khóc thét hay không a!”
Ưng Thượng Tá nghĩ đến hình ảnh kia, cũng nhịn không được nở nụ cười. Yêu thương giơ tay lên, siết chặt gương mặt của vợ mình “Chỉ có em mới có ý nghĩ cổ quái như thế.”
Hạnh Nhược Thủy lại tiếp tục cười, mơ hồ đem chuyện năm đó nói ra.
Ưng Thượng Tá cũng bị chọc cho cười không ngừng, tựa như trừng phạt nắm lấy khuôn mặt nhỏ bé của vợ. Phải nói mặc dù dầm mưa nhiều ngày như vậy nhưng da thịt của vợ anh vẫn rất trơn mềm.
Hai người ăn uống no đủ, cũng không tiếp tục nhét thêm vào bụng. Để đũa xuống, vuốt bụng, ợ một cái, lại tiếp tục đi dạo trên đường.
Nắm lấy tay nhau, không nói lời nào. Thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ cười. Chỉ cần như vậy thôi, họ đã cảm thấy mọi thứ rất tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên bọn họ giống như một đôi tình nhân trẻ tuổi, nắm tay nhau ở trên đường nhàn nhã dạo chơi xung quanh.
“ người nhà của anh, còn có bé con, tất cả đều tốt sao?” lại nói, cô đã thật lâu không có nhìn thấy bé con rồi. Lần trước đi đến nhà anh chỉ gặp cha mẹ anh, lúc đó bé con đang ở trường học nên cô không được gặp cậu bé.
Ưng Thượng Tá cười dịu dàng “Tốt vô cùng, nhưng bé con luôn nhắc đến em. anh cũng có chút ngoài ý muốn, đã lâu như vậy mà bé không hề quên. Khi anh trở về nhìn thấy bé lúc ngủ cũng phải ôm hình của em, nằm mơ còn gọi mẹ.”
Hạnh Nhược Thủy nghe anh nói xong, trong mắtcũng rưng rưng lệ. Thật ra cô cũng rất nhớ bé con. So với Trường không cô với bé ở chung với nhau lâu hơn “em rất nhớ bé con, rất nhớ.”
Ưng Thượng Tá vội vàng ôm lấy vợ, vuốt ve mặt của cô “ không có việc gì, rất nhanh sẽ được gặp bé. Chờ em trở về thành phố Z, chúng ta đón con đến ở cùng có được không?”
“Dạ!” Hạnh Nhược Thủy mím môi cười một tiếng, dùng sức gật đầu.
Khi đi ngang một cửa hàng bán đồ trang sức, Ưng Thượng Tá bỗng nhiên nhớ tới hình như mình chưa bao giờ tặng đồ trang sức cho vợ, nên anh nhanh chóng kéo kéo cô vào.
“ không cần, chúng ta bây giờ không thể đeo, đợi sau này rồi hãy mua.” Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo anh lại, hướng chỗ khác đi tới. Nhân viên của cửa hàng vội vàng đuổi theo, tựa hồ nhìn ra Ưng Thượng tá là một nhân vật có tiền.
Nhân viên bán hàng rõ ràng rất am hiểu cách buôn bán, vì vậy không phải ngăn lại người có tiền là Ưng Thượng Tá mà là chắn trước mặt Hạnh Nhược Thủy. nhưng vì cô đang đi rất nhanh, còn anh ta thì đột nhiên lao ra, hai người thiếu chút nữa thì đụng phải nhau.
Thượng tá kéo vợ lại, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, lôi kéo vợ hướng phía trước mà đi.
Nhân viên bán hàng tự động đứng qua một bên, chờ bọn họ đi xa mới phục hồi tinh thần lại. Theo bản năng chà sát hai cánh tay, ánh mắt của người kia thật đáng sợ!
“Nhìn anh hung hăng kìa, làm người ta sợ hãi!” Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại, nhìn tên tiểu tử nọ đang chà sát cánh tay, nũng nịu “trách cứ”.
Ưng Thượng Tá không cho là đúng “ hắn ta thiếu chút nữa đã đụng trúng vợ anh, anh không có đánh hắn ta đã là rất dịu dàng!” nói xong còn lắc lắc nắm đấm.
Hạnh Nhược Thủy cầm quả đấm của anh, cười nhón chân lên, hôn anh. anh vốn là như vậy, không cho người khác tổn thương cô một chút xíu. Cô rất may mắn, có thể cùng một người như vậy sống đến hết cuộc đời.
Hai người đi tới đi lui, đi đến khúc quanh của một đường mòn, ít người lui tới, xe cộ thưa thớt.
“Vợ, anh hát cho em nghe” Thượng Tá đột nhiên liều lĩnh, mạo hiểm nói.
Hạnh Nhược Thủy trợn to mắt nhìn anh, “ anh xác định, anh hát chứ không phải là rống lớn chứ?” cô có quyền hoài nghi, bởi vì Thượng Tá căn bản chưa từng ca hát ở trước mặt cô. Hơn nữa, người làm lính mà ca hát cũng chỉ có thói quen rống lớn.
“Vậy em có muốn nghe hay không?” Ưng Thượng Tá bị hoài nghi nhưng không có tức giận, mà chau mày có chút nghịch ngợm liếc nhìn cô.
Tự nhiên Hạnh Nhược Thủy sẽ không cự tuyệt, cô cũng muốn nghe một chút giọng hát của anh “Đương nhiên là muốn nghe nhưng anh phải nhỏ giọng một chút, bị người khác nghe được, em nhất định sẽ mặc kệ anh.”
Ưng Thượng Tá cười cười ôm sát cô, thanh thanh cổ họng, liền cúi đầu hát lên:
“ anh không dễ dàng hứa hẹn bất kì điều gì
và cũng sẽ không vì một người mà tan nát cõi lòng
nhưng bây giờ anh có thể rộng mở tấm lòng mình
em là người con gái duy nhất anh yêu thật lòng
…………..
nhưng đột nhiên có một ngày em ra đi
Mang đi toàn bộ thế giới, không lưu lại một đám mây
Từ đó anh liền giống nhưbị rút cạn năng lượng sống
Ở đó tịch mịch cô đơn, chỉ có bàng hoàng và bàng hoàng
nhưng anh hy vọng em có thể hiểu rõ ràng
anh luôn ở cạnh bên em
Bất luận em có đi đến đâu
Cho dù em có thay đổi
Cho dù em có quên anh
em vĩnh viễn đều là người anh yêu nhất
Hạnh Nhược Thủy nghe Thượng Tá dùng thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn hát tình ca chỉ thuộc về cô, không khoa trương nhưng chân thành, thâm tình. Cô biết bài hát này, đây là bài “em là cô gái anh yêu nhất” của <Uông Phong>, cô không biết thì ra Thượng Tá hát hay như vậy, về kỹ xảo, tuy không phải là rất tốt nhưng thanh âm khàn khàn, nhỏ giọng bày tỏ, rất động lòng người.
Cô xoay người, ôm lấy hông của anh “Ưng Trường không, em cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!” đã trải qua biết bao nhiêu kiếp nạn cùng chia lìa, nhưng anh vẫn thủy chung không rời xa cô, còn có gì tốt đẹp hơn phần tình cảm này.
Đối với sự ôm ấp yêu thương của vợ yêu, Ưng Thượng Tá đương nhiên là rất vui mừng. Bài hát này là khi anh đi tìm cô vô tình nghe được. Có lẽ lời bài hát rất phù hợp với tâm tình của anh, nên anh lập tứcghi nhớ. Sau lại nghe thêm mấy lần trong máy vi tính, liền thuộc nó.
Ôm vợ, Ưng Thượng Tá đột nhiên nổi hứng kỳ lạ. Hôm nay, xem ra anh phải xin lỗi cô về việc trước kia. nhưng thời gian không đúng, người cũng không đúng, không thể làm gì khác hơn.
“Như thế nào? Chồng hát có hay không?” thay cô lau đôi mắt ướt át, đồ ngốc này, luôn dễ dàng chảy nước mắt. Một việc làm nho nhỏ là có thể làm cho cô cảm động đến tột đỉnh.
Hạnh Nhược Thủy gật mạnh đầu “Hay, hay lắm!” cô đánh bạo, nhón chân lên hôn anh.
Thượng Tá chuyển từ bị động sang chủ động, ôm cô dùng sức gặm. Cho đến khi cô tức giận thở hổn hển, anh mới buông ra. Cô vừa muốn nói chuyện, tầm mắt thoáng nhìn, liền thấy con đường đối diện, có hai người đang nhìn mình. Đó chính là hai người cảnh sát càn quét tệ nạn trong khách sạn lúc sáng.
Cùng lúc đó người ta cũng nhận ra bọn họ “Đứng lại! Các ngươi đứng lại cho ta!”
Liếc nhìn nhau.
Ưng Thượng Tá kéo tay vợ, chạy trên con đườngcổ xưa, vang lên tiếng cười sung sướng. Thỉnh thoảng quay đầu lại, cười nhìn hai người kia, cách họ càng ngày càng xa.
Chỉ cần có người ở bên cạnh bầu bạn, dù cho bất kì thời gian nào, bất kì địa điểm ở đâu, làm bất kì chuyện gì đều cảm thấy vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.