Hạnh Nhược Thủy không dám tin vào hai mắt của mình.
Cô cứ ngơ ngác như vậy, nhìn bóng dáng cao lớn, rắn rỏi của anh chậm rãi đến gần. Ánh mắt dịu dàng mà kiên định, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt, đi bộ cũng có thể đẹp trai hơn người mẫu…tất cả đều là những gì cô quen thuộc.
anh ruốt cuộc đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt dịu dàng có tình cảm nồng đậm “Nhược Thủy” anh nhỏ giọng gọi cô, giọng nói từ tính.
Hạnh Nhược Thủy cứ ngơ ngác nhìn anh như vậy, thậm chí quên trả lời lại. cô không dám tin vươn tay ra sờ mặt anh, khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp quen thuộc, cô ruốt cuộc cũng cười rộ lên, đồng thời giọt nước vui sướng cũng rơi xuống. “Trường không, anh còn sống, anh thật sự còn sống!”
anh nắm lấy tay cô, cười dịu dàng “Nhược Thủy, anh đã đồng ý với em nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Từng chữ từng câu, Hạnh Nhược Thủy nghe được rõ ràng.
“Trường không!” Cô vui mừng gọi tên anh, nhào vào ngực anh nhưng lại chụp hụt. “Trường không?”
“Nhược Thủy” Đàm Bội Thi quát to một tiếng, cảm giác thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng một chút. Cô ấy đã hôn mê một ngày, “ Cậu cuối cùng cũng tỉnh, cảm thấy như thế nào?”
Hạnh Nhược Thủy bắt lấy tay của cô, gấp gáp nói: “Bội Thi, Trường không, anh ấy không có chết!”, cổ họng của cô hơi đau nên thanh âm phát ra khàn khàn.
Đàm Bội Thi vội vàng bưng ly nước tới cho cô nhấp giọng, cái ly còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832036/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.