Có người đi tới, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ.
Hạnh Nhược Thủy sợ sệt một hồi lâu, mới đi theo. Cô vẫn nhớ gian phòng kia, đơn giản là trí nhớ của cô rất tốt.
người nọ mở cửa, làm một tư thế xin mời.
Hạnh Nhược Thủy từ từ đi vào, ngạc nhiên phát hiện, bố trí trong gian phòng không có bất kỳ sự thay đổi nào. Năm đó cô để lại những đồ đạc gì thì vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Chỉ là trong phòng thiếu đi hơi người nhưng vì thường xuyên quét dọn, cho nên sạch sẽ, gọn gàng. Cô nhìn những vật dụng một thời đã rất thân thuộc. Từ chiếc giường với khung màn màu tìm công chúa đến bộ ga đệm họa tiết violet… ở đâu đó vẫn còn vang vọng lại tiếng cười đùa của cô và Thương Duy Ngã.
Thời gian yêu nhau, mặc kệ là cùng nhau làm gì cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Lúc không còn yêu, dù là liếc mắt nhìn cũng đều là đau đớn. Cô lại nhìn trên bàn còn có chiếc laptop màu hồng, kiểu dáng thịnh hành nhất thời gian đó. Cô lúc ấy rất ít tới đây nên nghĩ không cần lãng phí tiền mua máy vi tính. Thương Duy Ngã còn ôm cô, cười ở bên tai cô nói: “Nhược Thủy, em không biết chồng em không có chỗ tiêu tiền sao?”
Cô lúc ấy nói: “Vậy anh tại sao còn cố gắng kiếm tiền như vậy làm gì chứ?”
Thương Duy Ngã nói: “ anh muốn hưởng thụ quá trình này. Vậy nếu không anh mua một chức quan rồi lăn lộn quan trường nhé?”
Từng chữ từng chữ rỡ ràng ở bên tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832034/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.