“A ——“ Hạnh Nhược thủy rốt cuộc kêu lên thành tiếng, bỗng chốc mở mắt.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ giật mình ngồi bắn dậy, quay đầu thấy cô nằm ở một cái giường khác, vội vàng vén chăn chay đến.
Hạnh Nhược Thủy che ngực, hít thở từng hơi, mồ hôi lạnh đổ toàn thân, quần áo đều ướt đẫm. Nhịp tim nhảy thình thịch, cứ như vậy mà đập thật nhanh.
Cũng may, chỉ là một cơn ác mộng!
“Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?” Trang Ngụ Kỳ đưa tay, sờ sờ mặt của cô. “Mẹ, trên mặt mẹ có rất nhiều mồ hôi?”
Hạnh Nhược Thủy cười cười, biết không phải là sự thật, thần kinh lúc này mới từ từ thả lỏng. “ không có việc gì, mẹ chỉ gặp ác mộng.”
“ không sao, đã không sao.” Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ vòng tay, vỗ vỗ phía sau lưng cô, trong miệng học lời nói như mẹ dỗ đứa bé.
Hạnh Nhược Thủy thổi phù một tiếng liền cười, dùng sức ôm chầm lấy cậu. “Ừ, không sao. Ngủ tiếp đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức đi chơi.”
“Mẹ, con ngủ cùng mẹ!” Cậu bé chui vào trong chăn của cô.
Hạnh Nhược thủy không nói gì, cầm lấy cái ly đầu giường uống một hớp nước, nằm xuống.
người bạn nhỏ lập tức bò lên người cô, đôi tay ôm lấy hông của cô, vững vàng bá chiếm.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lúc Tiểu Phúc An cùng cô ngủ, cũng thích úp sấp trên người cô. Cô lấy tay vỗ phía sau lưng cậu, cậu sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm, Hạnh Nhược Thủy cơ hồ không sao ngủ được. Giấc mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832032/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.