Dù là thế nào, cũng vẫn như ngày thường. Trên mặt vẫn là cứ vui vẻ.
Giờ tan việc, Hạnh Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, lại đụng phải Đường Việt. Đối với chuyện lần trước anh nói dối bị bệnh, hại cô bị Thương Duy Ngã bắt đi, Nhược Thủy thật ra thì vẫn là có chút để bụng.
"Nhược Thủy." Đường Việt ngăn trở đường đi của cô, trên mặt phải không biết làm như thế nào cho phải."Nhược Thủy, ngày đó anh cũng không muốn. Bọn họ dùng súng chỉa vào đầu anh, nếu như mà anh không làm theo, bọn họ sẽ một phát súng giết chết anh. anh......"
Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi, cô biết chắc là Thương Duy Ngã dùng người không từ thủ đoạn. Mặc dù để tâm, nhưng cũng không phải lỗi của anh."Chuyện không vui, em sẽ không nhớ. em còn có chuyện quan trọng, không thể nói chuyện lâu với anh được, hẹn gặp lại."
Gật đầu một cái, Hạnh Nhược Thủy cất bước rời đi.
Đường Việt vươn tay, kéo cánh tay cô lại."Nhược Thủy, em là đang trách anh sao?"
Hạnh Nhược Thủy vội vàng rút tay của mình về."em không có. nhưng mà em lại không muốn với anh có dính líu gì, bởi vì em không biết anh có phải hay không lại bị người ta chỉa súng vào đầu ép anh đi làm những chuyện này. Cho nên, thật xin lỗi."
Bước nhanh đi ra, rồi lên xe của Đao Ba.
Hạnh Nhược Thủy đáy lòng hiểu, Đường Việt chỉ là một người bình thường, ở trước mặt Thương Duy Ngã mặt cho anh bóp tròn bóp dẹp. Cô không trách anh, nhưng là cũng không còn cách nào trở lại trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832026/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.