"Trường không, này......" Kinh ngạc cùng vui mừng, đầu óc Hạnh Nhược Thủy trống rỗng.
Ưng Trường không vỗ vỗ đầu vai cô, vẫn như cũ nhẹ nhàng an ủi. "Đừng nóng vội, vợ." Sau đó, anh lại móc trong túi ra tờ giấy màu xanh lá đưa cho cô.
Hạnh Nhược Thủy thấy ba chữ trên mặt "Chứng nhận ly hôn ", hoàn toàn nói không ra lời. Đôi mắt mở ra, khép lại, đôi môi khép khép mở mở, cũng không biết nói gì. Hốc mắt bắt đầu nóng lên, nhìn ánh mắt Ưng Trường không mà chính cô cũng không hề hay biết mình đang đưa tình ẩn tình.
Đàm Bội Thi nhìn thấy tình huống này, vội vàng ôm lấy tiểu tử chạy ra ngoài cửa nhà, để lại không gian riêng cho bọn họ.
"Trường không, em......" Cô thật không biết nên nói gì. anh vốn là người như vậy, lúc cô còn chưa biết gì, đã im hơi lặng tiếng làm việc như thế này.
Ưng Trường không lôi nàng vào trong ngực."Vợ, em thích không?"
"Ừ. nhưng là, anh làm thế nào trộm được vậy? biệt thự Vân Thiên thủ vệ nghiêm mật, ngay cả đám muỗi cũng rất khó bay vào trong. anh ——"
"Hư —— cái này không quan trọng. em chỉ cần nói cho anh biết, thích hay không thích?"
"Thích!"
"Chỉ cần em thích, anh nhất định vì em mà làm."
"......"
Hai người lẳng lặng ôm nhau, không hề có chút dục niệm. Chẳng qua là cảm thấy ở cùng nhau, ôm nhau thật chặt như lúc này, tựa như ôm được cả thế giới.
Ưng Trường không vuốt mái tóc dài của cô, hỏi: "Buổi sáng hôm nay em không có lớp đúng không? Vậy xin phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832020/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.