Đàm Bội Thi cúp điện thoại, cầm ví tiền và điện thoại di động lao thẳng xuống lầu. Vọt tới bên lề đường, đưa tay quắc taxi.
“Đi Hoa viên Hạnh Phúc.”
“Cô gái, chỗ này đi bộ cũng chỉ mất 10 phút a.” hắn còn phải chạy tới trước một đoạn mới có thể quay đầu xe.
“Lải nhải cái gì, cũng không phải không trả tiền cho anh! Có tin tôi tố cáo anh không?” Đàm Bội Thi đang gấp, lại đụng phải tên tài xế ngốc nghếch, nhất thời liền tức giận.
Tài xế kia không lên tiếng.
Xe còn chưa dừng lại, Đàm Bội Thi đã mở cửa xuống xe, ném vào cửa sổ lái xe 10 đồng tiền. Dọa cho tài xế kia được một phen sửng sốt.
“Nhược Thủy, Nhược Thủy mở cửa!” Gõ binh binh lên cửa cũng không kịp sợ hàng sớm hai bên trái phải phàn nàn.
Cửa mở ra, nàng vọt vào. Đang muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, Nhược Thủy kêu lên một tiếng Bội Thi, ôm cổ, nàng liền bắt đầu khóc.
Đàm Bội Thi vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đem mặt nàng từ trên đầu vai mình ra, lau lau nước mắt. “Nhược Thủy, cậu đừng khóc, trước tiên kể rõ ràng câu chuyện cho mình nghe a.”
Đôi mắt Hạnh Nhược Thủy đỏ lên, hàm chứa hai làn nước mắt. “Bội Thi, Thương Duy Ngã đã tìm tới!”
“Cái gì!” Đàm Bội Thi quát to một tiếng, cũng trợn tròn mắt. Thương Duy Ngã? Con sói này thế nhưng đã đuổi tới!
Hít một hơi, tỉnh táo lại trước. Đỡ Nhược Thủy ngồi trên ghế sofa, lại rót cho nàng một ly nước. “Nhược Thủy, cậu trước tiên uống miếng nước, tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832011/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.